Chương 231: Tặng cậu dùng
“Ông chủ Mục, dù thằng khốn này đã làm ra chuyện gì, nếu đã chọc giận đến ông chủ Mục thì chính là lỗi của nó”.
Trần Hưng Hải tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ông chủ Mục muốn chém muốn giết, cứ việc xử lý, cho dù là giết chết nó, Trần Hưng Hải tôi cũng không một câu oán hận!”
“Ông nội!”
Trần Anh Hào vô cùng kinh ngạc, bình thường ông nội yêu thương anh ta lắm, không ngờ giờ lại bỏ mặc anh ta như thế.
Nghe Trần Hưng Hải nói ra những lời vô tình như vậy, ai ai cũng kinh ngạc, ngay cả Mục Đông Phong cũng bất ngờ.
Không ngờ, lão già này lại vô tình đến thế. Nhưng phải thừa nhận, Trần Hưng Hải cực kỳ thông minh.
Thậm chí không cần hỏi rốt cuộc Trần Anh Hào đã làm chuyện gì mà đã để Mục Đông Phong tùy ý xử trí rồi.
“Nếu ông chủ Trần đã nói như vậy, tôi còn cố chấp không tha thì có vẻ tôi hẹp hòi quá!”
Sau một phút trầm mặc, Mục Đông Phong bỗng nhiên cười nói: “Nể mặt ông chủ Trần, tôi bỏ qua cho cậu ta lần này!”
“Còn không mau cảm ơn ông chủ Mục!”
Trần Hưng Hải đá Trần Anh Hào một cái, phẫn nộ quát.
Trần Anh Hào như được đặc xá, vội vàng nói: “Cảm ơn ông chủ Mục! Cảm ơn ông chủ Mục!”
“Ông chủ Mục, trước giờ tôi vẫn luôn muốn đến tỉnh lỵ chào hỏi cậu, không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở Châu Thành”.
Trần Hưng Hải bỗng nhiên cười nói, không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi chút nào.
“Hửm?”
Mục Đông Phong cười hỏi: “Không biết ông chủ Trần tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi có mối làm ăn lớn muốn bàn với ông chủ Mục đây!”, Trần Hưng Hải thần bí nói.
Tuy rằng Mục Đông Phong không biết Trần Hưng Hải muốn bàn chuyện gì, nhưng lại vô cùng hứng thú, ông ta cười khà khà nói: “Đi thôi, qua phòng bên cạnh nói!”
Trước khi rời đi, Mục Đông Phong dặn dò Mục Chấn: “Con tự dọn dẹp đống này đi! Bố qua phòng bên cạnh bàn chuyện làm ăn với ông chủ Trần!”
“Anh Hào, ở lại phụ cậu chủ Mục xử lý chuyện này!”
Trần Hưng Hải cũng dặn dò Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào nhất thời mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Anh ta cảm thấy như vừa vượt qua Quỷ Môn Quan. Mới vừa rồi còn tưởng Mục Đông Phong muốn giết mình, không ngờ không chỉ không giết, mà ngược lại còn tạo cơ hội để anh ta làm quen với Mục Chấn.
“Cậu Chấn, vừa nãy là tôi có mắt không tròng, mong cậu rộng lượng bỏ qua!”
Trần Anh Hào vội vàng đến chỗ Mục Chấn giải thích.
Mục Chấn tuy rằng ngang ngược, nhưng không phải kẻ không có đầu óc.
Hắn hiểu ý bố mình, liền cười ha hả, chủ động choàng vai Trần Anh Hao nói: “Nếu bố tôi và ông chủ Trần đã là bạn bè, thì sau này chúng ta cũng là anh em rồi!”
Thấy hai người thân thiết như vậy, những cậu ấm bị đánh gãy tay chân kia đều nhìn Trần Anh Hào với cặp mắt phẫn nộ.
Nếu không phải tại Trần Anh Hào, sao bọn họ lại bị đánh tơi tả như này?
Bây giờ, Trần Anh Hào lại trở thành anh em với Mục Chấn.
Dương Thanh không ngờ sẽ có cú cua gắt này, bất lực lắc đầu.
“Vợ, chúng ta về thôi!”
Dương Thanh cười rồi nắm tay Tần Thanh Tâm, chuẩn bị rời đi.
“Ai cho mày đi?”
Hai vợ chồng vừa mới đi được vài bước, Trần Anh Hào bỗng nhiên quát lớn.
Dương Thanh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trần Anh Hào: “Có việc gì?”
Ánh mắt Trần Anh Hào nhìn Dương Thanh ngập tràn thù hận. Hôm nay, nếu không vì đối phó với Dương Thanh thì sao anh ta lại đắc tội với Mục Chấn được chứ?
Đương nhiên anh ta sẽ đổ mọi tội danh lên đầu Dương Thanh rồi.
“Cậu Chấn, cậu thấy cô gái kia thế nào?”
Trần Anh Hào không để ý đến Dương Thanh nữa, mà cười cợt nhả chỉ vào Tần Thanh Tâm.
Lúc nãy Mục Chấn đã để ý Tần Thanh Tâm rồi, chỉ là đang báo thù nên cũng không nhìn kỹ lắm.
Giờ nhìn kỹ lại, quả là một người đẹp tuyệt sắc, mắt hắn sáng rực lên: “Cực phẩm!”
“Tôi định tối nay chiếm hữu con ả, nhưng giờ cậu Chấn ở đây thì tôi giữ cô em này lại cho cậu nhé!”
Trần Anh Hào cười nói, giống như Tần Thanh Tâm đã là người phụ nữ của anh ta rồi vậy, nói tặng là tặng, không coi Dương Thanh ra gì.
“Ha ha, ok! Không hổ danh là anh em tốt của Mục Chấn tôi!”
Mục Chấn cười ha hả, đồng thời chỉ tay về phía Dương Thanh nói: “Mày, cút lẹ cho ông!”
Rõ ràng Mục Chấn chỉ muốn giữ Tần Thanh Tâm lại, đuổi Dương Thanh đi.
Tần Thanh Tâm hoảng sợ nắm chặt tay anh.
Vừa rồi Mục Chấn ngang ngược đánh gãy tay chân của các cậu ấm trước mặt chủ các gia tộc lớn của Châu Thành, Mục Đông Phong lại nuông chiều hắn hết mực.
Cô đã chứng kiến hết thảy, cũng biết đối phương là người nhà họ Mục ở tỉnh lỵ được nhà họ Hàn nâng đỡ.
Đối đầu với bọn họ sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Mỹ Linh, tôi là chị họ cô đấy. Cô xin họ thả bọn tôi ra được không?”