Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Chương 2620:

 

“Mục đích của bọn họ là giữ chúng ta lại để uy hiếp Dương Thanh, cho nên cho dù em mang bé Tĩnh An rời đi, chí cần chị bị bắt là họ đã đạt được mục đích rồi, như vậy em và Tĩnh An có thể an toàn”.

 

Ngải Lâm nhỏ giọng nói, nội tâm lại tràn đầy sợ hãi, khi nhìn về phía bé Tĩnh An, ánh mắt tràn đầy vẻ lưu luyến và cưng chiều.

 

Phùng Tiểu Uyển nhất thời sợ hãi, vội vàng nói: “Chị Lâm, em không đi!”

 

Ngải Lâm cầu khẩn nói: “Tiểu Uyển, coi như chị cầu xin em, giúp chị mang Tĩnh An đi, có được không? Chị chỉ là một người bình thường, ở trong tay cao thủ võ đạo, chị hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, nhưng em lại không như vậy, em có thực lực nên cơ hội rời đi rất lớn”.

 

“Cho dù chúng ta cùng ở lại cũng không giúp gì được cho Dương Thanh, ngược lại còn gây thêm phiền toái cho cậu ấy. Em cũng không cần có bất kỳ áp lực nào trong lòng, cứ coi như là vì bé Tĩnh An, có được không?”

 

Giọng nói của Ngải Lâm trở nên nghẹn ngào, cô ấy rất rõ ràng, một khi mình ở lại, chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

 

Không phải vì bị người nhà họ Lý giết, mà trước khi nhà họ Lý dùng cô ấy để uy hiếp Dương Thanh, cô ấy sẽ lựa chọn tự vẫn.

 

Cô ấy cũng rất lưu luyến bé Tĩnh An, nhưng hết cách rồi, Phùng Tiểu Uyển có cơ hội mang thăng bé đi, nhưng cô ấy không thể.

 

“Tiểu Uyển, bây giờ em bế bé Tĩnh An rời đi trước đi”.

 

Dứt lời, Ngải Lâm nhét bé Tĩnh An vào lòng Phùng Tiểu Uyển, mặt đầy từ ái nhìn thăng bé, dịu dàng nói: “Tĩnh An, mẹ yêu conl”

 

Gô ấy cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán bé Tĩnh An, nước mắt cũng không thể nào không chế được nữa, lệ rơi đầy mặt giống như nước lũ vỡ đê.

 

“Tiểu Uyển, bé Tĩnh An xin nhờ em”.

 

Ngải Lâm nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển đang mặt đầy hốt hoảng, vừa nói trên mặt còn nở nụ cười: “Nếu như chị chết, tương lai đợi khi em gặp chồng chị, nói với anh ấy, chị yêu anh ấy!”

 

Phùng Tiểu Uyển nhất thời nóng nảy: “Chị Lâm, chị đừng như vậy, bé Tĩnh An còn nhỏ như thế, không thể không có mẹ, chị đưa thằng bé rời đi, em sẽ đánh lạc hướng chúng”.

 

“Không được!”

 

Ngải Lâm lập tức bác bỏ: “Cho dù em có thể dẫn dụ chúng đi, chị và Tĩnh An cũng không thể đi được. Chị không có một chút võ công nào, hoàn toàn không thể chạy thoát, chỉ có em mới có hỉ vọng đưa Tĩnh An đi”.

 

Thấy Phùng Tiểu Uyển đắn đo mãi không quyết tâm, Ngải Lâm đỏ mắt cầu xin: “Tiểu Uyển, coi như chị xin em, đừng do dự nữa, được không?

 

€oi như em giúp chị mang đứa bé đi, không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng”.

 

Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể bỏ lại Ngải Lâm mà rời đi, nhưng cô ta cũng biết, nếu cô ta dân bé Tĩnh An đi thì sẽ có cơ hội chạy thoát rất lớn, nếu đổi thành Ngải Lâm, gần như không có bất kỳ hi vọng nào.

 

“Được, em đồng ý với chị!”

 

Phùng Tiểu Uyển vừa khóc vừa đồng ý.

 

Ngải Lâm cười vui vẻ: “Cảm ơn!”

 

Dứt lời, cô ấy nhìn bé Tĩnh An một lần cuối, sau đó xoay người, chày về một hướng.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement