Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Sau khi biết hội trưởng lão thông báo để Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ, Mục Xung lảo đảo lùi về sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống ghế sofa.  

    Đám tay sai bên cạnh ông ta cũng tái mặt.  

    Một lúc lâu sau, Mục Xung mới hoàn hồn, khuôn mặt méo mó vì tức giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Tại sao? Phần lớn hội trưởng lão đều là người khác họ, họ có tư cách gì để quyết định chức thành chủ của Mục phủ chúng ta chứ?”  

    “Mục Phương chỉ là đàn bà, có tư cách gì để thừa kế vị trí thành chủ? Tôi không đồng ý!”  

    Ông ta nói rồi đứng dậy, hùng hổ rời đi.  

    Ông ta nhanh chóng tới phòng họp.  

    Lúc này, hội trưởng lão đã họp xong, mọi người đang vây quanh một người phụ nữ trung niên, vừa nói vừa cười, người phụ nữ trung niên đó chính là Mục Phương.  

    “Mục thành chủ, chúc mừng!”  

    “Mục thành chủ, chúc mừng chúc mừng!”  

    ...  

    Mục Xung vừa bước vào phòng họp thì nghe thấy rất nhiều lời chúc mừng Mục Phương, ông ta hết sức tức giận.  

    Mục Xung quát lớn: “Tôi mới là người thừa kế Mục phủ, các người dựa vào đâu để giao chức thành chủ của tôi cho một người phụ nữ chứ?”  

    Tiếng quát giận dữ này khiến mọi người chú ý.  

    Ông Tề vội bước đến khuyên: “Cậu Mục, đây là quyết định của hội trưởng lão, cậu đừng làm loạn nữa, hơn nữa, cho dù cậu không phải thành chủ thì cậu vẫn là một trong số những người nắm quyền ở Mục phủ, chúng tôi đang chuẩn bị đưa cậu vào hội trưởng lão, để cậu trở thành trưởng lão của Mục phủ”.  

    “Ha ha!”  

    Mục Xung cười lạnh, nhìn chằm chằm vào ông Tề: “Trưởng lão? Ông nghĩ tôi thích vị trí trưởng lão à? Mục phủ vốn thuộc về tôi, các ông có tư cách gì để giao vị trí thành chủ của tôi cho một người phụ nữ chứ?”  

    Sắc mặt Mục Phương hết sức khó coi, bà ta tới trước mặt Mục Xung, nhìn Mục Xung, nói: “Anh, anh đừng gây chuyện nữa được không?”  

    “Cô im miệng cho tôi!”  

    Mục Xung giận dữ hét: “Con ả đê tiện đã đi lấy chồng như cô cũng muốn cướp Mục phủ à? Tôi khuyên cô hãy cút về nhà họ Tần ngay đi, cô không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Mục phủ”.  

    “Đủ rồi!”  

    Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang vọng khắp Mục phủ.  

    Kiếm khách Ảnh Tử bước lên trước, lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Mục Xung, cậu khiến tôi rất thất vọng, nếu bố cậu thấy dáng vẻ của cậu lúc này, ông ấy cũng sẽ thất vọng lắm đấy”.  

    “Vì quyền thế, cậu đã thay đổi đến mức ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa”.  

    Mục Xung cắn răng, nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử, nói với đôi mắt đỏ ngầu: “Chính ông đã giao chức thành chủ của tôi cho Mục Phương, đúng không?”  

    Kiếm khách Ảnh Tử lạnh lùng nói: “Trước khi rời đi, bố cậu đã giao Mục phủ cho tôi, tôi cũng muốn tốt cho Mục phủ nên mới để Mục Phương đảm nhiệm chức thành chủ Mục phủ”.  

    “Ha ha! Hay cho câu muốn tốt cho Mục phủ”.  

    Mục Xung giận quá hóa cười: “Không ngờ có một ngày, Mục phủ lại bị một đám người khác họ kiểm soát, ngay cả dòng chính của Mục phủ như tôi, đứa con nối dõi duy nhất của bố tôi cũng không có tư cách thừa kế vị trí thành chủ, đúng là mỉa mai thật!”  

    Ông ta nói rồi trừng mắt nhìn kiếm khách Ảnh Tử, lập tức quay người rời đi.  

    Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng Mục Xung rời đi, thở dài, cảm thấy hết sức phức tạp.  

    Ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện của Mục phủ, nhưng ông ta và Mục thành chủ là anh em tốt, bạn bè tốt nhiều năm, trước khi đi, Mục thành chủ đã giao Mục phủ cho ông ta, cũng là muốn ông ta hỗ trợ bảo vệ Mục phủ.  

    Rõ ràng Mục thành chủ cũng chưa cân nhắc đến việc có giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Xung không, nếu có thì Mục thành chủ đã để Mục Xung làm thiếu thành chủ Mục phủ từ lâu rồi.  

    Chính vì không có nên ông ta mới đề nghị giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Phương.  

    “Chú Ảnh, hay chú giao chức thành chủ cho anh trai tôi đi?”  

    Mục Phương bỗng bước tới trước mặt kiếm khách Ảnh Tử, buồn bã nói: “Tôi không muốn mất anh vì vị trí thành chủ!”  

    Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, thở dài, trầm giọng nói: “Nếu Mục Xung chịu phấn đấu, hội trưởng lão đã không giao vị trí thành chủ cho cô. Bao năm qua, bố cô không đưa Mục Xung lên làm thiếu thành chủ đã nói rõ vấn đề rồi”.  

    “Trong khoảng thời gian này, Mục Xung đã làm rất nhiều chuyện bất lợi với Mục phủ, chỉ với hành động của cậu ta mấy hôm nay, cậu ta vốn không có tư cách trở thành thành chủ, nếu để cậu ta lên làm thành chủ Mục phủ thật, có lẽ chẳng mấy chốc, Mục phủ sẽ hoàn toàn trở thành thế lực hạng bét mất”.  

    “Mục Phương, cô không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô chính là thành chủ Mục phủ, mọi chuyện của Mục phủ đều do cô quyết định! Đừng để bố cô thất vọng nhé!”  

    Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, mắt Mục Phương đỏ hoe, gật nhẹ đầu, kiên định nói: “Chú Ảnh, tôi biết rồi, chú cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng quản lý Mục phủ, dốc hết khả năng để giúp Mục phủ mạnh mẽ hơn!”  

    Kiếm khách Ảnh Tử vỗ vai Mục Phương, gật đầu: “Tốt lắm!”  

    “Được rồi, nếu Dương Thanh cần Mục phủ hỗ trợ, tuy cô bằng lòng, cậu ấy cũng sẽ không quay lại Mục phủ đâu, cô phải nhớ kỹ, không bao giờ được đối đầu với Dương Thanh nhé”.  

    Mục Phương vội gật đầu: “Chú Ảnh cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà”.  

    Lúc này, trong rừng rậm bên ngoài Mục phủ.  

    Dương Thanh đang đứng đấy một mình, chẳng mấy chốc, một thanh niên đã bước tới, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo.  

    “Dương Thanh!”  

    Tống Nghị thấy Dương Thanh, bèn mỉm cười.  

    Dương Thanh gật nhẹ đầu, nói: “Anh Tống, tôi đã chuẩn bị xong, có thể giúp anh nắm giữ phủ Hoài Thành bất cứ lúc nào, anh định ra tay khi nào thế?”  

    Tống Nghị hơi bất ngờ, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu phải rời khỏi Mục phủ à?”  

    Dương Thanh không giấu giếm, gật đầu: “Tôi đã ra ngoài quá lâu, đến lúc quay về rồi”.  

    Tống Nghị trầm tư một lát, nhìn về phía ông Vương bên cạnh, nói: “Ông Vương, ông dặn người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi mệnh lệnh hành động bất cứ lúc nào”.  

    Ông Vương gật đầu: “Được, tôi đi sắp xếp ngay đây!”  

    Tống Nghị nhìn Dương Thanh: “Nếu cậu vội đi, tôi sẽ không làm lỡ chuyện của cậu nữa, ba tiếng sau gặp ở phủ Hoài Thành, được không?”  

    Dương Thanh gật đầu: “Được!”  

    Anh nói rồi quay người rời đi.  

    “Dương Thanh!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement