Từng giây từng phút trôi đi, Tần Y vẫn đang đau đớn, còn đạo sĩ áo vải thì đứng cạnh, liên tục thuyết phục Tần Y đừng nghĩ linh tinh nữa, cơn đau sẽ biến mất ngay.
Khoảng mười phút sau, Tần Y mới đỡ hơn, cô ta nằm dưới đất, thở hổn hển, mặt trắng bệch, người đầm đìa mồ hôi.
“Y, em sao rồi?”
Advertisement
Dương Thanh vội lo lắng đến gần, lấy một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại ra, định đút cho Tần Y.
Nhưng đúng lúc anh định đút viên thuốc vào miệng Tần Y, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, Tần Y cầm dao găm, thẳng thừng đâm vào cổ Dương Thanh.
Advertisement
Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại.
“Phập!”
Nhưng anh vẫn rụt tay về chậm, bị Tần Y đâm trúng, để lại một vết máu, may mà vết thương không sâu, Dương Thanh né nhanh nên dao găm chỉ rạch được một đường.
Dương Thanh lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tần Y với vẻ mặt phức tạp: “Y à! Em quên anh thật rồi ư?”
Tần Y thờ ơ nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi là thánh nữ Thánh Cung, sống ở Thánh Cung từ nhỏ, anh đừng nói xằng nói bậy nữa!”
Nghe thấy Tần Y nói thế, cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Tần Y vẫn không thể nhớ lại ư?
Đạo sĩ áo vải phá lên cười: “Thánh nữ nói không sai, cô đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ, tên này vô cùng xảo quyệt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn vì mạng sống, cậu ta cố tình nói thế để khiến cô đau đớn thôi”.
“Thánh nữ, tôi và cô bắt tay với nhau để giết Dương Thanh đi, nhiệm vụ lần này cũng xem như hoàn thành”.
Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nhìn đạo sĩ áo vải rồi im lặng quay người rời đi.
Đạo sĩ áo vải thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chắc chắn hồi nãy Tần Y đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ vô cùng suy yếu nên mới chọn rời đi.
Nghĩ tới đây, đạo sĩ áo vải lạnh lùng nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: “Chỉ cần cậu chưa chết, Thánh Cung sẽ không ngừng đuổi giết cậu, tạm biệt!”
Đạo sĩ áo vải nói rồi cũng quay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó khi đánh với đạo sĩ áo vải, anh đã tiêu hao quá nhiều, bụng bị Tần Y đâm trúng, tuy vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bụng cũng bị rách.
Dương Thanh cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, lẩm bẩm: “Xem ra phải tĩnh dưỡng mấy ngày rồi mới đi được”.
Anh cũng không về Mục phủ, mà tìm một khách sạn ở sân bay quốc tế Thiện Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!