Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, chắc chắn Mã Siêu sẽ tỉnh lại”.
“Cử động! Anh ấy cử động rồi kìa!”
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng thốt lên: “Tôi vừa thấy anh ấy cử động!”
Advertisement
Tiếng thốt của Hoài Lam lập tức khiến mọi người chú ý.
Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, thấy ngón tay Mã Siêu đang cử động, ai cũng có vẻ kích động.
Advertisement
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị mau gọi anh Siêu, để anh ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc đi”.
Lúc này Ngải Lâm mới hoàn hồn, rảo bước đến trước giường bệnh Mã Siêu, nắm chặt tay Mã Siêu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mã Siêu, là em - Ngải Lâm đây, anh nghe thấy giọng em đúng không? Anh mau tỉnh lại đi, bé Tĩnh An - con chúng ta đã chào đời rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ được chín tháng, em xin anh mau tỉnh lại được không?”
“Đúng rồi, Tĩnh An biết gọi bố rồi đấy”.
Cô ấy nói rồi vội đón lấy bé Tĩnh An từ tay Phùng Tiểu Uyển, bước đến trước giường bệnh của Mã Siêu, nói với bé Tĩnh An: “Tĩnh An, đây là bố con, con mau gọi bố đi nào”.
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn bố đang nằm trên giường bệnh, trong khoảng thời gian này, Ngải Lâm luôn để bé Tĩnh An ở bên Mã Siêu với mình, ngày nào cũng dạy thằng bé gọi bố.
Tuy Bé Tĩnh An mới được chín tháng nhưng đã biết gọi bố, thằng bé nhìn Mã Siêu một lúc lâu rồi bập bẹ gọi: “Bố! Bố! Bố!”
Lúc này, Mã Siêu trên giường bệnh bỗng cử động ngón tay, ở khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống.
Phùng Tiểu Uyển đang theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu lập tức mừng rỡ, vội nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, chị Lâm, hai người mau nói chuyện với anh ấy, anh Siêu sắp tỉnh lại rồi”.
Ngải Lâm cũng mừng phát khóc, để bé Tĩnh An ngồi cạnh Mã Siêu, đặt tay bé Tĩnh An vào tay Mã Siêu, còn tay cô ấy thì nắm lấy tay bé Tĩnh An, tay ba người để cùng một chỗ.
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Mã Siêu, anh thấy gì không? Tay bé Tĩnh An đang nằm trong tay anh đấy, thằng bé là con anh, anh đã hôn mê nửa năm rồi, bé Tĩnh An sắp tròn một tuổi, chắc chắn anh không muốn bỏ lỡ sinh nhật đầu tiên của bé Tĩnh An đúng không? Anh mau tỉnh lại, được không thế?”
“Bố! Bố ơi!”
...
Hình như bé Tĩnh An cũng cảm nhận được hơi thở của bố, liên tục gọi “bố”.
Mấy cô gái trong phòng lặng lẽ rơi lệ.
Khi bé Tĩnh An mới được ba tháng, Mã Siêu đã chìm vào hôn mê, bây giờ sáu tháng rồi, Mã Siêu vẫn chưa tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!