Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

 

“Cậu Thanh, cậu đến lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng, nếu biết cậu tới, tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc rồi”.  

 

Sau khi đến trước mặt Dương Thanh, ông chủ của Bắc Viên Hương cung kính nói.  

 

Dáng vẻ khúm núm của ông ta trước mặt Dương Thanh khiến Lý Dã sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.  

Advertisement

 

Lý Dã biết rõ ông chủ của ông ta sống tốt ở Yến Đô đến mức nào, khách sạn Bắc Viên Hương chỉ là một trong vô số sản nghiệp của ông chủ ông ta, hơn nữa Bắc Viên Hương cũng là doanh nghiệp cung cấp dịch vụ ăn uống lớn với nhiều chi nhánh trên khắp cả nước.  

 

Nghe nói ông chủ Bắc Viên Hương còn là đồng hương với Dương Thanh - chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, hình như họ có quen biết.  

Advertisement

 

Trong lúc Lý Dã đang khiếp sợ, Dương Thanh nhìn ông chủ Bắc Viên Hương, thản nhiên nói: “Không ngờ Bắc Viên Hương lại là sản nghiệp của chủ tịch Tô”.  

 

Chủ tịch Tô vội nói: “Đều nhờ phúc cậu Thanh, nếu không được cậu giúp đỡ, nhà họ Tô chúng tôi đã không đến Yến Đô để phát triển rồi”.  

 

Chủ tịch Tô không phải ai khác, chính là Tô Thành Vũ - người giàu nhất Giang Hải, hồi trước khi Dương Thanh còn ở Giang Hải, Tô Thành Vũ đã giúp anh rất nhiều chuyện, nhưng khi đó anh có ý thù địch rất lớn với Vũ Văn Cao Dương, mà Tô Thành Vũ lại có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, nên không được Dương Thanh chào đón.  

 

Không ngờ sau hơn một năm không gặp, Tô Thành Vũ cũng đã tới Yến Đô, nghe ý ông ta, nhà họ Tô đã tập trung phát triển ở Yến Đô rồi.  

 

Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ: “Nhà họ Tô được như ngày hôm nay là nhờ công chủ tịch Tô hết, không liên quan nhiều đến tôi”.  

 

Anh cũng không giúp đỡ nhà họ Tô, nên không cần Tô Thành Vũ cảm ơn.  

 

Lý Dã bên cạnh nhìn mà choáng váng, đứng ngồi không yên.  

 

Để thể hiện trước mặt Tô Thành Vũ, hồi nãy ông ta đã chỉ trích hành động của Dương Thanh với thanh niên của tài phiệt nước Dương, kết quả Dương Thanh và Tô Thành Vũ lại quen biết, trông Tô Thành Vũ còn hết sức cung kính với Dương Thanh.  

 

Chuyện này khiến Lý Dã vô cùng căng thẳng, sợ Dương Thanh nói chuyện ông ta đã đối đầu với Dương Thanh thế nào cho Tô Thành Vũ.  

 

Nếu anh nói cho Tô Thành Vũ biết, đừng nói là làm quản lý của Bắc Viên Hương, có lẽ ông ta không sống nổi ở Yến Đô nữa, với năng lực của Tô Thành Vũ, chỉ một câu là có thể khiến ông ta không tìm được việc ở Yến Đô rồi.  

 

“Lý Dã!”  

 

Trong lúc Lý Dã đang nơm nớp lo sợ, Tô Thành Vũ bỗng tức giận quát.  

 

Ông ta không quên, hồi nãy khi ông ta vừa bước vào đại sảnh, Lý Dã đã nói Dương Thanh không đúng ngay trước mặt ông ta.  

 

Lý Dã run rẩy, vội nói: “Ông chủ, tôi đây ạ!”  

 

“Bốp!”  

 

Tô Thành Vũ tát Lý Dã, tức giận quát: “Đồ khốn, dám động đến cậu Thanh, ông chán sống rồi à?”  

 

Chân Lý Dã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Ông chủ, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không biết đây là cậu Thanh, nếu biết là cậu ấy, có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bất kính với cậu ấy! Xin ông chủ nể tình tôi tận tụy ở Bắc Viên Hương, cho tôi thêm một cơ hội, sau này tôi không dám nữa đâu”.  

 

Tô Thành Vũ tức giận nói: “Ông còn dám nghĩ đến sau này à? Bây giờ cút ngay cho tôi, Bắc Viên Hương không cần một quản lý mắt chó, coi thường người khác”.  

 

Lý Dã lập tức trợn tròn mắt, có vẻ tuyệt vọng, ông ta biết

Advertisement
';
Advertisement