Nhìn Hạ Hà đang kích động, Dương Thanh lập tức im lặng.
Anh nói với Hạ Hà như thế để đề phòng Hạ Hà lún quá sâu, anh không phải kẻ ngu trong chuyện tình cảm, đã biết tấm lòng của Hạ Hà với mình từ lâu rồi.
Nhưng trừ Tần Thanh Tâm ra, trong lòng anh không thể chứa bất cứ người phụ nữ nào khác.
Advertisement
Hạ Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi hiểu ý anh, cũng biết chúng ta không cùng một thế giới, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bám lấy anh, sau khi quảng bá cho công ty của anh xong, chúng ta đừng gặp lại nữa”.
Cô ta nói rồi mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
Dương Thanh chỉ muốn tự vả mình một phát, rõ ràng Hạ Hà không định tỏ tình với anh, kết quả anh lại nói những lời tổn thương Hạ Hà.
Advertisement
Anh đứng trước cửa biệt thự Hạ Hà một lúc lâu, cuối cùng thở dài, quay người rời đi.
Trong tình huống này, nếu anh tìm Hạ Hà xin lỗi thì có lẽ sẽ phản tác dụng, cứ để cô ta bình tĩnh một chút, ngày mai Hạ Hà quay quảng cáo cho Trú Nhan Sương thì xin lỗi sau.
Hạ Hà vẫn chờ Dương Thanh xin lỗi trong biệt thự, cô ta thầm nghĩ, chỉ cần bây giờ Dương Thanh vào xin lỗi, cô ta sẽ tha thứ cho Dương Thanh, nhưng cô ta chờ mười phút mà vẫn không thấy Dương Thanh đâu, lại thấy Dương Thanh lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, nước mắt Hạ Hà rơi không kiểm soát, cô ta ôm gối, không ngừng đập nó như đang trút giận, vừa đập vừa nói: “Dương Thanh thối! Dương Thanh thối! Tôi nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị, lái xe bị trục trặc giữa đường”.
Cô ta nói rồi bỗng hơi lo, nói tiếp: “Xe trục trặc giữa đường thì nguy hiểm qua, nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị là được rồi!”
Sau khi rời khỏi nơi ở của Hạ Hà, Dương Thanh về dinh thự Vân Phong.
Cuộc chiến với người của tài phiệt nước Dương sắp tới, trước lúc đó, anh phải nghĩ cách dát vàng cho nhãn hiệu Trú Nhan Sương.
“Sao Mã Siêu vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Dương Thanh vừa về dinh thự Vân Phong đã đi thăm Mã Siêu ngay, kết quả vẫn như mấy ngày trước, các dấu hiệu sinh tồn đều đã khôi phục bình thường, nhưng anh ta vẫn chưa thể tỉnh lại.
Chuyện này khiến Dương Thanh hơi sốt ruột.
Dù sao Mã Siêu cũng đã hôn mê nửa năm, anh vô cùng lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, chắc chắn anh Siêu sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày tới”.
“Thế thì tốt rồi!”
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh cũng yên tâm hơn.
Hoài Lam bước tới, nghiêm nghị nói: “Anh ấy có huyết mạch Bách Lý của gia tộc Cổ Võ, trong người lại có Thị Huyết Châu - chí bảo của gia tộc Bách Lý, theo truyền thuyết, Thị Huyết Châu có thể thôn tính ý thức, cho dù bây giờ có Dạ Hoa Châu có thể bồi dưỡng ý thức, với năng lượng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm là cùng”.
“Hay nói cách khác, cho dù bây giờ anh ấy tỉnh lại thì cũng chỉ chịu được nửa năm thôi, sau khi năng lượng của Dạ Hoa Châu hết, sẽ không còn thứ gì áp đảo được Thị Huyết Châu nữa, đến khi đó, tình cảnh của anh ấy sẽ càng nguy hiểm hơn”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
Ngải Lâm cuống cả lên, vội hỏi: “Cô nói thật à?”
Hoài Lam gật đầu: “Tôi từng đọc ghi chép về Thị Huyết Châu trong một cuốn sách cổ, năng lượng trong Thị Huyết Châu vô cùng mạnh mẽ, có thể giúp thực lực của người luyện võ tăng vọt, đến giờ vẫn chưa có bảo bối nào áp đảo được Thị Huyết Châu”.