“Thật ra tôi không chỉ đắc tội với gia tộc Bách Lý mà còn có một số kẻ địch khác, đều rất mạnh, nếu tôi làm minh chủ Võ Minh thì chỉ mang họa tới cho Võ Minh thôi”.
Dương Thanh nói rất chân thành, nghe anh nói xong, mọi người đều im lặng.
Advertisement
Mắt Đỗ Trọng lóe sáng, như vừa hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Cậu Thanh, cậu nói thế, không khỏi quá coi thường anh em Võ Minh rồi nhỉ?”
“Tuy thực lực của cao thủ hàng đầu Võ Minh chẳng ra sao, nhưng chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, Bách Lý Trường Không bị giết cũng do ông ta gieo gió gặt bão, nếu tôi có thực lực giết ông ta, tôi cũng muốn làm vậy”.
Advertisement
“Võ Minh mới thành lập, đang cần cao thủ như cậu, cho dù sau này Võ Minh bị gia tộc Bách Lý hay kẻ thù của cậu nhắm vào, Võ Minh cũng không sợ đâu!”
Trông Đỗ Trọng rất nghiêm túc, không giống đang nói láo.
Sau khi ông ta nói xong, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên.
“Ông Đỗ nói đúng, anh em Võ Minh chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, không thể muốn mạnh mẽ hơn mà vẫn sợ đắc tội với cao thủ Cổ Võ được, cậu Thanh, chúng tôi chỉ công nhận cậu là minh chủ thôi”.
“Đúng thế, anh em Võ Minh không phải kẻ hèn nhát, chúng tôi không sợ gì cả, cậu Thanh cứ yên tâm, cho dù sau này kẻ thù của cậu nhắm vào Võ Minh, chúng tôi cũng không sợ hay hối hận”.
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
...
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động, không sợ hãi chút nào.
Dương Thanh bỗng thấy cảm động và ấm áp.
Hồi nãy anh còn lo Võ Minh sẽ trở thành gánh nặng của mình, không ngờ anh em Võ Minh chẳng hề lo anh sẽ mang tai họa cho Võ Minh.
“Được!”
Dương Thanh nói lớn: “Mọi người đã nói đến mức đấy, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.
“Tôi đồng ý đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, sau này tiến lùi cùng anh em Võ Minh!”
Nghe thấy thế, mọi người đều có vẻ kích động.