Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Phải rời xa anh em tốt của mình, Dương Thanh cảm thấy hết sức khó chịu, Mã Siêu cũng thế, hai người nhìn nhau bằng đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ.  

 

Dương Thanh biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, nếu Mã Siêu đã quyết định rời đi rồi, vậy cứ để anh ta yên tâm đi rèn luyện thôi!  

 

Advertisement

Anh bước lên trước, vỗ vai Mã Siêu rồi đưa ba lô của mình cho Mã Siêu.  

 

“Anh Thanh, đây là gì thế?”  

Advertisement

 

Mã Siêu đón lấy ba lô với vẻ khó hiểu.  

 

Dương Thanh nói: “Trong ba lô này có đan dược mà Tiểu Uyển đưa cho chúng ta, viên màu đỏ là đan dược chữa thương, viên màu đen là đan dược có thể tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, còn viên màu xanh là đan dược có độc, cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều không chịu nổi chất độc này”.  

 

“Số đan dược này hết sức quý giá, cậu tìm một nơi ở cố định rồi giấu hết đi, mỗi khi ra ngoài rèn luyện thì đừng mang quá nhiều đan dược, một khi người khác biết cậu có nhiều đan dược thế này, chắc chắn sẽ tìm cách cướp đấy”.  

 

“Còn nữa, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, đừng liều mạng đánh một trận, trốn được thì trốn đi, đừng thấy việc chạy trốn là mất mặt, cậu phải hiểu, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, người có thiên phú như cậu cũng thuộc cấp bậc yêu nghiệt, tại Ma Sơn, không có nhiều cao thủ trẻ mạnh hơn cậu đâu”.  

 

“Quan trọng nhất, đừng để bị kích động, đại trượng phu co được duỗi được, đừng nghĩ việc cúi đầu là đáng xấu hổ, mỗi khi cậu không tự kiểm soát được, không cần làm gì cả, chỉ cần nhớ tới chị Lâm và bé Tĩnh An”.  

 

“Bất kể là lúc nào, nếu gặp phải phiền phức không thể giải quyết được, hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ tới Ma Sơn tìm cậu”.  

 

...  

 

Dương Thanh như người mẹ đang tiễn đứa con xa quê, liên tục dặn dò, thậm chí cân nhắc cả vấn đề ăn ở của Mã Siêu nữa.  

 

Mắt Mã Siêu lập tức rơm rớm nước mắt, tuy Dương Thanh nói rất dài dòng, nhưng anh ta không hề thấy lâu, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu ra hiệu mình hiểu rồi.  

 

Cuối cùng Dương Thanh dặn: “Được rồi, tạm thời là thế thôi. Tôi nói thêm một câu, cho dù là lúc nào, cậu cũng phải nhớ rằng có tôi phía sau cậu”.  

 

Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em biết rồi, anh cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ mình thật tốt, em nhớ hết những điều mà anh vừa nói rồi”.  

 

Dương Thanh mỉm cười, vươn tay đánh nhẹ vào ngực Mã Siêu: “Được rồi, anh em ta từ biệt ở đây, tôi chờ cậu bình an quay về ở Yến Đô nhé!”  

 

Anh nói rồi quay người bước lên chiếc Mercedes-Benz Unimog đang đợi mình.  

 

Sau tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe dần đi xa.  

 

Mã Siêu nhìn chiếc xe đang đi xa dần, rốt cuộc không kiểm soát được tâm trạng của mình nữa, nước mắt trượt xuống trên mặt.  

 

Mãi đến khi chiếc xe đi khuất hẳn, anh ta mới siết chặt nắm tay, kiên định nói: “Anh Thanh yên tâm, chắc chắn em sẽ bình an quay về Yến Đô, đến khi chúng ta gặp lại, anh sẽ kinh ngạc vì sự thay đổi của em!”  

Advertisement
';
Advertisement