Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

 Đỗ Trọng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Đỗ Thất lại là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật, chênh lệch giữa hai người vô cùng to lớn.  

 

Nếu hồi nãy Đỗ Thất đánh trúng Đỗ Trọng, có lẽ Đỗ Trọng sẽ bỏ mạng ngay.  

 

Đỗ Bá tức giận vì lão ta biết Đỗ Thất không hề nương tay, mà đã ra đòn hiểm, định dồn Đỗ Trọng vào chỗ chết.  

 

Advertisement

Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất, đương nhiên ông ta cũng cảm nhận được vừa rồi Đỗ Thất định lấy mạng mình, nếu Đỗ Bá không ra tay, ông ta đã thành một cái xác.  

 

Đỗ Thất tức giận nhìn Đỗ Bá: “Anh định ngăn tôi à?”  

 

Đỗ Bá nén giận, lạnh lùng nói: “Chú Thất có thể ra tay với người mình ác như thế, chú định làm gương cho người của Võ Tông kiểu gì?”  

Advertisement

 

Khí thế của Đỗ Thất vẫn không giảm, lão ta tức giận nói: “Ở Võ Tông, tôi có vai vế cao nhất, sao có thể để một bề dưới sỉ nhục tôi? Chẳng lẽ tôi không nên giết cậu ta à?”  

 

“Hừ!”  

 

Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Trọng chỉ nói thật thôi, thế đã là sỉ nhục chú á? Nếu một câu thuận miệng của Đỗ Trọng đã là sự sỉ nhục với chú, vậy giờ chú định giết nó thì là kiểu gì?”  

 

“Bây giờ tôi cũng muốn nói, Dương Thanh còn trẻ mà đã có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, so với Dương Thanh, đừng nói là Đỗ Khắc, ngay cả tôi cũng chỉ là rác rưởi, sao nào? Chú Thất có định giết cả tôi không?”  

 

Nét mặt Đỗ Thất thay đổi liên tục, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá.  

 

Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Bá hùng hổ trước mặt lão ta như thế, trước kia Đỗ Bá luôn kính trọng lão ta.  

 

Dù sao ở Võ Tông bây giờ, Đỗ Thất cũng có vai vế cao nhất, tính ra còn là chú của Đỗ Bá.  

 

Nhưng lần này, Đỗ Bá không hề kính trọng Đỗ Thất chút nào, trong mắt Đỗ Bá tràn ngập sự lạnh lẽo.  

 

Cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ.  

 

Một lúc lâu sau, Đỗ Thất mới nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc Dương Thanh mà anh bảo mạnh đến đâu đấy? Chỉ sợ cậu ta không dám tới thôi”.  

 

Đỗ Trọng bỗng nói với vẻ kiên định: “Nếu cậu ấy đã nói sẽ tham gia trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, chắc chắn cậu ấy sẽ tới!”  

 

Đỗ Thất cười khẩy: “Trận đấu sắp kết thúc rồi, cậu ta vẫn chưa đến, hay cậu ta không dám tới vì sợ để lộ chân tướng về thực lực yếu ớt của mình nếu tham gia, nên đã rời Võ Tông trước rồi?”  

 

“Chỉ mấy đứa ngu xuẩn các anh mới bằng lòng tin một thằng lừa đảo, chưa đầy 30 tuổi mà đã tự nhận mình có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.  

 

Đỗ Trọng tức giận nói: “Cậu ấy không phải kẻ lừa đảo!”  

 

“Hừ!”  

 

Đỗ Thất cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Có phải lừa đảo hay không, chẳng mấy nữa sẽ biết”.  

 

“Nếu hai anh đã khẳng định rằng cậu ta không phải lừa đảo, chi bằng chúng ta cược nhé?”  

 

Đỗ Bá nhìn về phía Đỗ Thất: “Chú định cược gì? Cược như thế nào?”  

 

Đỗ Thất nói: “Cược vị trí tông chủ! Nếu Dương Thanh mà các anh nhắc đến có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ khi chưa đầy 30 tuổi, còn có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như các anh đã nói thì xem như tôi thua, ngược lại thì các anh thua! Sao nào?”  

 

Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi.  

Advertisement
';
Advertisement