Khương Nguyên Long và Lệ Trần cũng có vẻ kinh hãi.
Nhất là Khương Nguyên Long, lão ta không dám tin: “Sao có thể chứ?”
Hai thanh niên lần lượt bước ra khỏi Tàng Thư Các.
Trên người của thanh niên đang đi trước tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ngay cả Khương Nguyên Long cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Advertisement
Cuối cùng Lệ Trần cũng mỉm cười: “Ha ha, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng!”
“Là cậu!”
Advertisement
Khi thấy người thanh niên đi trước, Cao Hùng lập tức hô lên kinh hãi.
Đương nhiên ông ta sẽ không quên, mới mấy ngày trước, ông ta vừa thua người thanh niên này, hơn nữa còn chưa đánh đã thua, vì ông ta không chịu nổi lĩnh vực ma đạo do đối phương phóng ra nên nhận thua luôn.
Khi thấy mặt người thanh niên này, người của Ma Tông cũng vô cùng kinh hãi.
“Hồi nãy các ông định phá hoại thiên kiếp của tôi à?”
Đúng lúc này, Dương Thanh nhìn về phía Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành, lạnh lùng hỏi.
Cùng lúc đó, anh cũng bỏ sự trói buộc với Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành đi.
Nhưng hai người không hề cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn thấy áp lực hơn.
Nhất là Ứng Thiên Hành, trước đó lão ta đã từng gặp Dương Thanh, trong mắt lão ta, Dương Thanh chỉ là một yêu nghiệt có thiên phú vô cùng nghịch thiên, nhưng bây giờ, Dương Thanh đã thành công vượt qua thiên kiếp, chỉ riêng lĩnh vực ma đạo mà anh phóng ra đã trói buộc được lão ta, có thể tưởng tượng được bây giờ thực lực của Dương Thanh mạnh đến mức nào.
“Bịch!”
Ứng Thiên Hành không hề do dự, lập tức quỳ xuống đất, cầu khẩn: “Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một con đường sống, tôi thực sự biết sai rồi”.
Thấy Ứng Thiên Hành quỳ xuống xin tha, Nhậm Kinh Luân lập tức giận dữ nói: “Ứng Thiên Hành, ông làm gì thế? Đứng lên cho tôi!”
Nhưng Ứng Thiên Hành không hề quan tâm đến lão ta, vẫn liên tục cầu xin Dương Thanh tha cho mình.
Nhậm Kinh Luân căm tức nhìn Dương Thanh: “Cho dù thiên phú của cậu nghịch thiên, nhưng giờ cậu cũng là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cậu không được ra tay với người của thế tục”.
“Thế ư?”
Dương Thanh cười lạnh, bỗng vươn tay ra.
Ngay sau đó, trước sự khiếp sợ của mọi người, Nhậm Kinh Luân chậm rãi bay lên, trên cổ còn có dấu tay rõ rệt.
Quan trọng là Dương Thanh vẫn đang cách Nhậm Kinh Luân mười mấy mét.
Không ngờ anh lại xách Nhậm Kinh Luân lên từ xa.
“Nếu tôi muốn giết ông, ai ngăn được tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!