Thấy đòn tấn công của Dương Thanh sắp giáng xuống, Lệ Trần mở to mắt, tức giận tới cực điểm, dốc hết toàn lực, tung đòn đánh mạnh từ xa về phía Dương Thanh.
Đỗ Bá cũng thế, tuy chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng khi cầm Võ Thần Thương, sức chiến đấu của lão ta đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Võ Thần Thương trong tay lão ta bỗng lao tới chỗ Dương Thanh.
Advertisement
Mã Siêu không sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hét lớn: “Anh Thanh, cho dù em chết thì cũng không liên quan tới anh, người giết em là Ma Thần, anh không được tự trách, kiếp này, có thể trở thành anh em với anh là vinh hạnh của em, nếu có kiếp sau, em muốn làm đại ca của anh, chăm sóc anh như kiếp này anh đã chăm sóc em! Anh Thanh, kiếp sau gặp lại!”
Khi đối mặt với cơ thể của Dương Thanh, cho dù anh ta có sức đánh trả thì cũng không muốn ra tay với cơ thể của anh em mình.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Thanh đã giáng xuống, anh tức giận quát: “Chết cho tôi!”
Advertisement
Bàn tay của Dương Thanh chụp vào đầu Mã Siêu.
Bây giờ, thực lực của anh đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu đòn đánh này giáng xuống, đầu Mã Siêu sẽ nổ tung như dưa hấu ngay.
Người của Ma Tông đều vô cùng tức giận, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Đừng!”
Đòn tấn công của Lệ Trần đã đến, nhưng vẫn chậm hơn Dương Thanh một bước, trên mặt lão tràn ngập vẻ tuyệt vọng, đau khổ hét lên.
Tay Dương Thanh bỗng khựng lại trên đỉnh đầu Mã Siêu, chỉ cách đầu Mã Siêu một centimet cuối cùng.
Mã Siêu có thể cảm nhận được một luồng khí kình mạnh mẽ đang ập đến đầu mình.
“Phập!”
Cùng lúc đó, Võ Thần Thương lập tức đâm qua người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm đầy tức giận của Lệ Trần cũng giáng vào ngực Dương Thanh.
Dương Thanh hộc máu, nặng nề quỳ một gối xuống đất, mặt tái nhợt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao Dương Thanh vô cùng mạnh mẽ lại ngừng tay khi sắp giết chết Mã Siêu?
Lệ Trần và Đỗ Bá cũng sững sờ.
Mã Siêu mở to mắt nhìn Dương Thanh vừa bị Lệ Trần đấm trúng, bị Võ Thần Thương của Đỗ Bá đâm xuyên qua người.
“Kiếp... kiếp này, được làm anh em với cậu... cũng là... vinh hạnh... của Dương Thanh tôi! Kiếp sau, kiếp... sau nữa, chúng ta... chúng ta vẫn là anh em!”