Vào giây phút này, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, có những gian khổ khi anh bước lên con đường võ đạo, cũng có sự bất đắc dĩ khi anh bắt buộc phải giấu vợ con đi, còn có cả sự áy náy khi không thể bảo vệ bạn bè bên cạnh nữa.
Nghĩ tới những cảnh tượng khiến lòng anh chua xót, mắt Dương Thanh đỏ hoe, huyết mạch cuồng hóa lập tức được kích hoạt.
“Dù có chết, tôi cũng phải chết đứng!”
Dương Thanh hét lớn, bỗng sải bước tiến vào biển lửa.
Advertisement
Đúng lúc anh bước vào biển lửa, biển lửa lập tức biến mất, ba bộ xương kia cũng biến mất theo.
Không những thế, cảnh tượng xung quanh anh cũng có sự thay đổi.
Advertisement
Biển lửa giữa vùng đất mai táng thần đã trở thành biển hoa.
Dương Thanh hỏi: “Tiền bối, đây là đâu thế?”
Anh muốn xin sự giúp đỡ từ Ma Thần, nhưng không nhận được câu trả lời.
Dương Thanh hỏi tiếp: “Tiền bối, tiền bối còn đó không?”
Vẫn không có câu trả lời nào từ Ma Thần.
Dương Thanh thử cảm nhận, phát hiện linh hồn Ma Thần không còn ở trong người mình nữa.
Chẳng lẽ Ma Thần đã rời khỏi cơ thể anh rồi ư?
“Thanh à!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt anh.
“Mẹ!”
Khi nhìn rõ người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình, Dương Thanh lập tức hô lên kinh ngạc.
Anh không thể kiểm soát tâm trạng nữa, nước mắt rơi như mưa.
“Thanh à, Thanh của mẹ, mẹ nhớ con lắm!”
Dương Tuyết Nhạn rảo bước về phía trước, ôm chặt lấy Dương Thanh.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
Mặt Dương Thanh đầy nước mắt, anh không ngờ anh còn có cơ hội nhìn thấy mẹ mình.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mẹ anh đã qua đời nhiều năm, năm đó anh đã tận mắt thấy mẹ mình qua đời, sao mẹ lại ở đây chứ?
“Bà không phải mẹ tôi! Rốt cuộc bà là ai?”