Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, đây là đan dược do tôi luyện chế, xin ông tha cho bé Tĩnh An”.
Nhận được câu trả lời mà mình muốn, lão già áo xám lập tức phá lên cười, kích động nói: “Không ngờ ở thế tục vẫn còn luyện đan sư, đúng là khiến người ta kinh ngạc!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nhưng cô chứng minh mình biết luyện đan kiểu gì?”
Advertisement
Phùng Tiểu Uyển nói: “Bây giờ tôi có thể luyện chế đan dược trước mặt ông”.
“Được!”
Advertisement
Lão già áo xám nói ngay: “Đã vậy, bây giờ cô luyện chế ngay một viên đan dược cho tôi, chỉ cần cô thành công, tôi sẽ bỏ qua cho đám người này, bằng không...”
Nói đến đây, lão ta lạnh lùng nhìn quanh rồi nói: “Tất cả các người đều sẽ phải chết!”
Lão ta nói rồi đưa bé Tĩnh An cho Ngải Lâm.
Lúc này đám người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Với thực lực của lão già áo xám, nếu lão ta định giết hết họ thì họ không phản kháng nổi.
Trong số họ, anh em nhà họ Tống có thực lực mạnh nhất còn không đỡ nổi một đòn từ đối phương, tất cả họ cộng lại cũng không làm nên trò trống gì.
Phùng Tiểu Uyển cũng không chần chừ, lập tức dẫn lão già áo xám vào phòng luyện đan.
Anh em nhà họ Tống và đám người ở lại phòng khách, lúc này ai cũng có vẻ lo lắng.
“Cô Hoài Lam, giờ nên làm gì đây? Một khi bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư bị lộ, chắc chắn con bé sẽ bị đưa đến giới Cổ Võ, dù sao cho dù là ở giới Cổ Võ thì cũng không có nhiều luyện đan sư”.
Tống Tả bỗng nhìn về phía Hoài Lam, hỏi.
Hoài Lam rất thông minh, nhiều khi suy nghĩ của cô ta có thể mang lại tác dụng lớn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Hoài Lam.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Lam vô cùng nghiêm nghị, cô ta trầm giọng nói: “Rõ ràng lão già áo xám đến từ giới Cổ Võ, hơn nữa còn nhắm vào Tiểu Uyển, bây giờ Tiểu Uyển đã để lộ bí mật mình là luyện đan sư để cứu chúng ta, sau khi em ấy luyện chế đan dược thành công, chắc chắn em ấy sẽ bị lão già áo xám đưa đi”.
“Đây là chuyện không thể thay đổi được, đã vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác để cứu Tiểu Uyển”.
Ngải Lâm hỏi với đôi mắt đỏ hoe: “Lam à, cô có cách gì không?”