Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chiếc máy bay từ chiến trường ngoài biên giới chậm rãi đáp xuống sân bay.
Ngay sau đó, hai thanh niên lần lượt bước xuống máy bay.
“Cuối cùng cũng về rồi!”
Advertisement
Dương Thanh nói với vẻ cảm khái.
Lần này họ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, cứ tưởng sẽ về nhanh, nào ngờ phải mất tận mấy tháng mới về.
Advertisement
Đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều ở lại Võ Tông, giờ ở Bắc Vực Ma Sơn có những thiên tài hàng đầu đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ như đám người Liễu Như Yên, tính ra Võ Tông vô cùng an toàn.
Dương Thanh và Mã Siêu vẫn còn chuyện phải làm, nếu dẫn đám người Phùng Tiểu Uyển theo thì lại thành vướng víu.
Dương Thanh chợt hỏi: “Cơ thể cậu không có vấn đề gì chứ?”
Mã Siêu lắc đầu: “Trước đó ở Võ Tông, Võ Thần đã dùng gần nửa ý thức để trấn áp sức mạnh long mạch trong người em, trong thời gian ngắn sẽ không vấn đề gì”.
“Không những thế, sau khi bị ý thức Võ Thần trấn áp, sức mạnh mà long mạch phóng ra hàng ngày vừa đủ để em tu luyện, cùng với việc ý thức Võ Thần không ngừng tiêu hao, sức mạnh long mạch được phóng ra cũng nhiều hơn, nhưng không sao cả, khi đó, chắc chắn cảnh giới của em đã bắt kịp mức độ sức mạnh long mạch phóng ra rồi”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh có vẻ nghiêm nghị.
Anh cũng tin với thiên phú của Mã Siêu, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, trong người anh ta có long mạch, có thể nói bây giờ anh ta đang mang theo kho tàng tài nguyên tu luyện khổng lồ.
Nhưng dù sao long mạch cũng là thứ mà ngay cả các ông lớn đứng đầu giới Cổ Võ cũng mơ ước, chỉ với ý thức Võ Thần, thực sự có thể trấn áp được nó ư?
Nhưng có thể khẳng định, trong thời gian ngắn, long mạch sẽ không tổn thương đến Mã Siêu, thậm chí còn giúp anh ta nhanh chóng tu luyện.
Dương Thanh chợt nói: “Tuyệt đối không được để người khác biết cậu có long mạch, một khi tin tức này lộ ra ngoài, có lẽ sẽ thu hút cả các cao thủ đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ”.
Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu”.
“Ừ!”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi sân bay.
“Chủ tịch!”
Hai người vừa ra khỏi sân bay, một người trung niên đã bước đến đón với vẻ kích động.
“Giám đốc Lạc, vất vả rồi!”