Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

 Thì ra đây là chị họ Hạ Hà, nghe thấy Hạ Hà nói thế, sắc mặt của người chị họ càng thêm khó chịu, cô ta lập tức nhìn về phía Dương Thanh: “Này, tôi không cần biết cậu từng có quan hệ thế nào với Hà Nghệ, đó là trước kia rồi”.  

 

“Giờ em ấy là người của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu, không phải con chó con mèo nào cũng có tư cách làm bạn với em ấy, giờ cậu cút ngay, Hà San tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”  

 

Trên mặt Hà San tràn ngập vẻ uy hiếp, giọng điệu cũng đầy ý đe dọa.  

 

Advertisement

Giờ Dương Thanh mới biết thân phận của đối phương, thì ra là người nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.  

 

Nhưng Hạ Hà đổi tên thành Hà Nghệ từ bao giờ thế?  

 

Advertisement

Dương Thanh bỗng nghĩ tới điều gì đó, hồi trước khi quen Hạ Hà, anh chưa bao giờ nghe nói đến bố cô ta.  

 

Trong tên Hạ Hà cũng có chữ “Hà”, chẳng lẽ đó là “Hà” trong nhà họ Hà à?  

 

Dương Thanh cũng không coi sự uy hiếp của Hà San ra gì, với thân phận của anh bây giờ, không nhất thiết phải so đo với loại người như Hà San.  

 

Nghe thấy Hà San nói thế, Hạ Hà sầm mặt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà San: “Hà San, Dương Thanh là người bạn vô cùng quan trọng với tôi, chị không được uy hiếp anh ấy!”  

 

Hà San lập tức sững sờ, nhìn Hạ Hà với vẻ không dám tin: “Cô... cô dám chống đối tôi vì một người đàn ông à?”  

 

Sắc mặt Hạ Hà không thay đổi, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi gọi chị là chị họ vì nể mặt ông, chứ không có nghĩa tôi chấp nhận việc chị là chị họ tôi”.  

 

Cô ta nói rồi áy náy nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, xin lỗi!”  

 

Dương Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu, gặp được Hạ Hà ở Trung Châu, anh cũng rất vui.  

 

Hạ Hà cười nói: “Lâu rồi không gặp, tôi mời anh ăn khuya nhé?”  

 

Dương Thanh đáp: “Được!”  

 

Hai người mặc kệ Hà San, cất bước rời đi.

 

Hà San sắp tức điên, sau khi trơ mắt nhìn Dương Thanh và Hạ Hà nói cười với nhau, đi được một đoạn, cô ta mới hoàn hồn, lập tức giận dữ quát ầm lên: “Hà Nghệ, cô đứng lại đó cho tôi!”  

 

Cô ta xông tới, giơ tay tát thẳng vào mặt Hạ Hà vừa quay người lại.  

 

“Bốp!”  

 

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Hà lập tức xuất hiện dấu tay rõ rệt.  

 

“Đúng là đồ đê tiện, cô biết ông nội đã tốn bao công sức để cô được tiếp xúc với tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu không? Cô thì hay rồi, còn chưa nhìn thấy mặt tứ trưởng lão đã đi hẹn hò với loại đàn ông ất ơ à?”  

 

Hà San tức giận nói: “Hà Nghệ, tôi nói cho cô biết, giờ cô phải sống cho cả nhà họ Hà chứ không phải chỉ cho mỗi cô!”  

 

“Cô biết tại sao ông lại bảo tôi đi cùng cô không? Để giám sát cô, không cho cô qua lại với những người đàn ông khác, nếu cô dám rời đi với người đàn ông này, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho cô”.  

 

“Hơn nữa, cô tưởng ông đón cô về nhà họ Hà để bù đắp cho nhà cô thật à? Tôi nói cho cô biết, còn lâu mới phải! Nếu cô không có chút nhan sắc, sao ông

Advertisement
';
Advertisement