Hạ Hà lập tức cuống lên, vô thức chắn trước Dương Thanh, tức giận nói: “Hà San, đủ rồi!”
Nhưng sao Hà San có thể bị Hạ Hà ngăn cản chứ?
Hà San tát vào mặt Hạ Hà, đồng thời giận dữ quát: “Đồ đê tiện, cút ngay cho tôi!”
Advertisement
Khi cái tát của Hà San sắp giáng trúng mặt Hạ Hà.
Trong khoảnh khắc nguy cấp này, Dương Thanh bỗng bước lên trước một bước, giơ tay lên.
“Bốp!”
Advertisement
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong đêm khuya thanh vắng.
Hà San bị đánh bay ra xa, khóe miệng rỉ máu.
Hạ Hà sững sờ.
Dương Thanh hơi nhích chân, xuất hiện ở chỗ Hà San rơi xuống, trong mắt lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà San: “Cút về bảo với Hà Hồng Viễn, nhà họ Hà không đời nào có được sự ủng hộ của tứ trưởng lão đâu! Cho dù ông ta dâng cả nhà họ Hà cho tứ trưởng lão, tứ trưởng lão cũng không ủng hộ nhà họ Hà!”
Đã bao giờ Hà San phải chịu nhục thế này đâu cơ chứ?
Nhưng trước sự mạnh mẽ của Dương Thanh, cô ta đã sợ đến mức run lẩy bẩy, nào còn dám hống hách như vừa rồi?
Lúc này Dương Thanh mới quay đi, khí thế lạnh lùng cũng biến mất, anh bước đến trước mặt Hạ Hà, nhìn cô gái xinh đẹp này, hơi không đành lòng.
Anh cố gắng nói bằng giọng ôn hòa: “Hạ Hà, cô yên tâm, có tôi đây rồi, không ai được phép ức hiếp cô nữa đâu!”
Hạ Hà nhìn Dương Thanh với vẻ sững sờ.
Nhất là sau khi nghe thấy câu nói kia của Dương Thanh, cô ta không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, cô ta bỗng nhào vào lòng Dương Thanh, òa khóc, như muốn trút hết nỗi ấm ức mấy năm qua ra ngoài.
Thấy Hạ Hà nhào vào lòng Dương Thanh, trong mắt Hà San lóe lên vẻ tàn nhẫn, cô ta lập tức lấy điện thoại ra, lén chụp một bức ảnh.
Dương Thanh an ủi Hạ Hà, chờ Hạ Hà bình tĩnh rồi mới nói: “Chẳng phải cô vừa nói sẽ mời tôi ăn khuya à? Đi thôi!”
Hạ Hà lau nước mắt trên mặt, trông cô ta có sức hút khác thường.
Còn Hà San thì đã rời đi từ nãy.
“Dương Thanh, cảm ơn anh đã quan tâm tôi, anh mau rời khỏi Trung Châu đi! Nhà họ Hà là gia tộc giàu nhất Trung Châu, hồi nãy anh đánh Hà San, chắc chắn chị ta sẽ thêm mắm dặm muối trước mặt ông tôi, nói những điều gây bất lợi cho anh, nhà họ Hà sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu”.
Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Hà lo lắng giục Dương Thanh: “Giờ anh rời khỏi Trung Châu ngay đi, nếu chần chừ là sẽ muộn đấy!”
Dương Thanh mỉm cười, nói: “Nhà họ Hà không làm gì được tôi, cô cứ yên tâm! Chúng ta đi ăn khuya trước, về phần những ấm ức mà cô phải chịu ở nhà họ Hà, tôi sẽ đòi lại thay cô!”
Hạ Hà càng cuống hơn, đang định nói thêm thì bị Dương Thanh ngắt lời: “Hạ Hà, cô cũng biết tôi rồi đấy, nếu tôi đã nói tôi không coi nhà họ Hà ra gì thì đúng là như vậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!