Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

“Nhận được nhiều bảo vật của Hạ Giới giới Cổ Võ như thế, tương lai của nhà họ Hà chúng ta xán lạn rồi!”  

 

...  

 

Sau khi biết sính lễ do nhà họ Trần đưa tới là gì, người nhà họ Hà đều vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào sính lễ mà cao thủ nhà họ Trần mang vào bằng ánh mắt nóng rực.  

 

Trần Hải Châu và Trần Dương nhìn người nhà họ Hà đang kích động bằng ánh mắt coi thường.  

 

Những thứ mà họ mang đến là bảo vật với người thế tục, nhưng chỉ là rác rưởi với người của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ thôi.  

Advertisement

 

Ngay cả một triệu viên linh thạch cũng chẳng là gì.  

 

Chỉ có những thứ rác rưởi này thôi mà người nhà họ Hà đã coi như của báu.  

 

Trần Hải Châu cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Chủ gia tộc họ Hà có hài lòng với sính lễ của nhà họ Trần chúng tôi không? Nếu không hài lòng, tôi sẽ bảo người mang thứ tốt hơn tới”.

Advertisement

 

Hà Hồng Viễn vội gật đầu, cười nói: “Sính lễ của nhà họ Trần toàn là bảo vật với nhà họ Hà chúng tôi! Đã nhiều lắm rồi, sao nhà họ Hà dám đòi thêm chứ?”  

 

Trần Hải Châu cười nói: “Chủ gia tộc họ Hà hài lòng là được rồi!”  

 

Hà Hồng Viễn lập tức nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Nghệ, còn không tới bên cậu chủ Trần đi?”  

 

Mắt Hạ Hà đỏ hoe, trên mặt tràn ngập vẻ ấm ức, cô ta cắn chặt răng: “Ông, cháu không đồng ý về nhà họ Trần đâu ạ!”  

 

“Hỗn láo! Cháu nói gì cơ?”  

 

Nụ cười trên mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, lão ta tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hà, quát.  

 

Hạ Hà nhìn người ông đang vô cùng tức giận của mình, hết sức bi thương, cô ta biết nếu Hà Hồng Viễn đã ra lệnh thì sẽ không bao giờ thu hồi.  

 

Hay nói cách khác, hôm nay cô ta phải đi theo Trần Dương.  

 

Nhưng sao cô ta có thể cam tâm làm thiếp cho một người mà mình không thích chứ?  

 

Hạ Hà kiên định nói: “Ông, dù có chết, cháu cũng không làm thiếp cho người khác đâu ạ!”  

 

Trong mắt Hà Hồng Viễn lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà.  

 

Trần Hải Châu cười híp mắt: “Chủ gia tộc họ Hà, xem ra con gái nhà họ Hà không muốn làm thiếp cho con trai tôi nhỉ!”  

 

Mí mắt Hà Hồng Viễn giật khẽ, lão ta vội nói: “Xin bớt giận! Chỉ cần là cô gái mà cậu chủ Trần coi trọng, cho dù là ai thì cũng phải trở thành thiếp của cậu ấy!”  

 

Lão ta nói rồi lạnh lùng nhìn gương mặt quật cường của Hạ Hà, nói: “Hạ Hà, cháu biết kết cục khi làm trái lời ông là gì không?”  

 

Hạ Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông đón cháu về nhà họ Hà, không cho cháu tiếp xúc với bạn bè khác giới chỉ để đưa cháu cho thế gia Cổ Võ, đổi lấy lợi ích cho nhà họ Hà đúng không?”  

 

Hà Hồng Viễn nghiến răng, quát: “Hạ Hà!”  

 

Nước mắt Hạ Hà rơi lã chã, cô ta nghẹn ngào nói: “Nếu ông đã không thật lòng đón cháu về nhà họ Hà, hôm nay cháu sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Hà!”  

 

“Cháu đừng mơ!”  

 

Hà Hồng Viễn tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hà: “Nếu trong người cháu đã chảy dòng máu nhà họ Hà thì sẽ là người nhà họ Hà suốt đời! Ông là chủ gia tộc họ Hà, có quyền quyết định hôn nhân của cháu”.  

 

“Hôm nay cháu phải đi cùng cậu chủ Trần, bằng không, đừng trách ông không nể tình! Đừng quên mẹ cháu vẫn đang ở nhà họ Hà”.  

 

Nghe thấy thế, Hạ Hà lập tức biến sắc, cô ta hiểu ý Hà Hồng Viễn, lão ta đang lấy mẹ cô ta ra để uy hiếp cô ta.  

 

Hạ Hà nhìn Hà Hồng Viễn với vẻ mặt căng thẳng: “Mẹ cháu vô tội, ông đừng làm hại mẹ cháu!”  

 

“Hừ!”  

 

Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Đưa người tới đây cho tôi!”  

 

Một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm nhanh chóng bị người nhà họ Hà đưa đến.  

 

“Mẹ!”  

 

Khi thấy mẹ mình là Lục Văn Tĩnh, Hạ Hà lập tức cuống lên, hô lớn, định xông tới.  

Advertisement
';
Advertisement