Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.
Tống Tả và Tống Hữu nhìn theo bóng lưng Hạ Hà với vẻ nghiêm nghị.
Tống Hữu trầm giọng nói: “Cô Hạ sẽ không nghĩ quẩn chứ?”
Advertisement
Tống Tả lắc đầu: “Anh cũng không biết, anh cứ thấy không ổn, chúng ta báo với cậu Thanh trước để xem cậu Thanh nói sao!”
Tống Tả nói rồi bấm số Dương Thanh, kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Advertisement
Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Hà, Dương Thanh đang luyện đan lập tức sầm mặt, lửa giận mãnh liệt dâng trào trong mắt.
“Nhà họ Hà đúng là chán sống, nếu đã vậy, sau tối mai, ở Trung Châu không còn nhà họ Hà nữa!”
Sát khí dữ dội tràn ra từ người Dương Thanh.
Dường như Tống Tả đang ở nhà họ Hà cũng cảm nhận được sát khí của Dương Thanh, lão ta vội nói: “Cậu Thanh, vậy giờ chúng tôi làm gì ạ? Cứ đưa cô Hạ về à?”
Dương Thanh nói: “Nếu Hạ Hà đã không muốn thì cứ để cô ấy thế đi, phiền hai người tiếp tục âm thầm đi theo cô ấy, đừng cho cô ấy làm chuyện dại dột”.
“Vâng!”
Sau khi cúp máy, Tống Tả nhìn Tống Hữu: “Nhà họ Hà đã chọc giận cậu Thanh, chúng ta cứ tiếp tục âm thầm bảo vệ cô Hạ là được”.
Ở nhà họ Hà, trong biệt thự của chủ gia tộc họ Hà - Hà Hồng Viễn.
Hạ Hà chủ động tìm Hà Hồng Viễn, lúc này Hà Hồng Viễn đang ngồi cạnh suối nhân tạo, cầm cần câu câu cá.
Hà Hồng Viễn cũng không quay đầu lại, nói: “Cô nghĩ thông rồi à?”
Trong mắt Hạ Hà lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Tôi có thể làm thiếp của Trần Dương, nhưng tôi có một yêu cầu, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ làm thiếp của Trần Dương, bằng không, dù có chết tôi cũng không đồng ý”.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, bỏ cần câu xuống, lạnh lùng nhìn Hạ Hà: “Cô đang uy hiếp tôi?”
Hạ Hà không sợ hãi, bình tĩnh nói: “Ông từ chối cũng được!”
“Hừ!”
Hà Hồng Viễn hừ lạnh, nói với vẻ mặt u ám: “Nói đi, cô muốn tôi đồng ý điều gì?”
Hạ Hà nói: “Để chú hai Hà Hùng trở thành người thừa kế chức chủ gia tộc họ Hà”.