Chương 421: Cháu biết cô là ai không?
Bà ta không hề biết về tập đoàn Tam Hòa, chỉ mới biết Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc của tập đoàn này.
Bà ta muốn chê bai tập đoàn Tam Hòa không đáng một đồng để tôn lên thực lực của tập đoàn Mamba Đỏ.
Bà ta cũng tin không ai cưỡng nổi đãi ngộ hậu hĩnh bà ta đưa ra.
Nếu không vì sợ quá đột ngột, bà ta đã muốn nhận con ngay lúc này.
Bây giờ chỉ có thể làm từng bước, đầu tiên nghĩ cách tiếp cận Tần Thanh Tâm rồi tìm cơ hội để hai mẹ con nhận nhau, sau đó mới thuyết phục Tần Thanh Tâm đá Dương Thanh.
Đến lúc đó, bà ta sẽ có hi vọng nhận người đứng đầu tỉnh Giang Bình làm con rể.
Nhà họ Diệp rất coi trọng người đứng đầu tỉnh Giang Bình, sau này địa vị của Diệp Mạn sẽ lên như diều gặp gió.
Bà ta không thèm cân nhắc Tần Thanh Tâm có đồng ý hay không.
Bởi vì bà ta nghĩ rằng, không ai có thể từ chối điều kiện hấp dẫn của mình.
Thậm chí bà ta đang bắt đầu ảo tưởng đến ngày người đứng đầu tỉnh Giang Bình trở thành con rể của mình, bà ta sẽ hô mưa gọi gió ở nhà họ Diệp ra sao.
Trong lúc bà ta đang ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, Tần Thanh Tâm lại tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cố gắng nén giận nói: “Cả đời này tôi cũng không làm cho bà!”
Dứt lời, cô đi lướt qua Diệp Mạn.
“Tại sao?”
Diệp Mạn ngơ ngác hỏi, không dám tin vào tai mình.
“Bởi vì, tôi chính là thứ ngu ngốc sáng lập tập đoàn Tam Hòa mà bà nói đấy!”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng đáp lại một câu.
Diệp Mạn trợn tròn mắt chết sững người, không biết phải làm sao.
Bà ta không ngờ Tần Thanh Tâm là người sáng lập của tập đoàn Tam Hòa.
Nếu biết trước điều này, sao bà ta dám có ý nghĩ dùng việc thành lập chi nhánh để tiếp cận cô cơ chứ?
Chẳng phải cứ lấy danh nghĩa hợp tác với cô để tiếp cận sẽ tốt hơn sao?
Thấy Tần Thanh Tâm sắp rời đi, bà ta hoảng hốt đuổi theo, đâu còn khí chất thanh lịch cao quý của bà Diệp tới từ Yến Đô.
“Sếp Tần chờ đã!”
“Cô không biết cháu là người sáng lập tập đoàn Tam Hòa. Nếu biết sao cô có thể nói vậy được?”
“Cháu đừng đi vội, nghe cô giải thích đã!”
“Xin lỗi cháu, cô sai rồi! Cô thực sự biết sai rồi!”
Diệp Mạn vừa chạy vừa hô lên, không thèm để ý đến hình tượng, chỉ muốn cứu vãn tình thế.
Nhưng bà ta đã tổn thương Tần Thanh Tâm, sao có thế cứu vãn nổi?
“Xin cô Tần dừng bước!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên chặn cô lại.
“Tránh ra!”
Tần Thanh Tâm cau mày quát.
Vừa rồi người này đứng sau lưng Diệp Mạn, rõ ràng là cùng một phe.
Lương Liên lạnh lùng nhìn Tần Thanh Tâm: “Cô cứ nghe bà chủ giải thích trước đã!”
Tần Thanh Tâm cực kỳ giận dữ. Cô đã cố nén giận không muốn tranh luận gì thêm.
Vậy mà đối phương lại cứ ép cô phải nghe giải thích.
Diệp Mạn cũng đuổi tới, thở hồng hộc nói: “Sếp Tần, cô thực sự không có ý gì khác, chỉ muốn cháu vào làm trong công ty của cô mà thôi!”
“Nhưng bây giờ cô quyết định không thành lập chi nhánh tập đoàn Mamba Đỏ nữa. Cô sẽ đầu tư năm trăm triệu vào tập đoàn Tam Hòa, không, một tỷ!”
“Giúp tập đoàn Tam Hòa của cháu vươn lên đứng đầu cả Chiêu Châu!”
“Cô cũng hứa tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của tập đoàn, chỉ nhận hoa hồng”.
“Cho dù không được chia hoa hồng cũng không sao. Một tỷ này coi như tiền cô tặng cháu lập nghiệp”.
Diệp Mạn nói liến thắng. Hiện giờ bà ta chỉ muốn dùng tiền nối lại quan hệ với Tần Thanh Tâm.
Thế nhưng cô không hề dao động, lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi sẽ không nhận một đồng nào của bà!”
Diệp Mạn sững sờ, còn tưởng Tần Thanh Tâm chê ít, vội nói: “Hai tỷ! Cô lấy danh nghĩ nhà họ Diệp đầu tư hai tỷ vào tập đoàn Tam Hòa!”
Đây là quyền hạn đầu tư tối đa của bà ta trong gia tộc.
Mặc dù đầu tư toàn bộ vào tập đoàn Tam Hòa khá nguy hiểm nhưng chỉ cần khiến Tần Thanh Tâm và người đứng đầu tỉnh Giang Bình yêu nhau, đừng nói là hai tỷ, ba tỷ cũng chẳng đáng là bao!
“Xem ra bà vẫn không hiểu ý tôi!”
Tần Thanh Tâm lắc đầu, tức giận nói: “Bà có đầu tư mười tỷ, một trăm tỷ tôi cũng không thèm lấy!”
Nói xong, cô dứt khoát quay lưng đi thẳng.
Diệp Mạn thực sự không hiểu, bà ta chịu đầu tư hai tỷ vào một tập đoàn bé nhỏ một năm chỉ thu về năm mươi triệu lợi nhuận, tại sao Tần Thanh Tâm lại không chịu?
Trong mắt bà ta, tiền tài và địa vị là tất cả, không ai cưỡng nổi cám dỗ của lợi ích vật chất.
Vậy mà Tần Thanh Tâm lại từ chối bà ta!
Rốt cuộc là vì sao?
Cả đời này bà ta cũng không hiểu ra được.