Một nhóm thiên kiêu Thiên Hải Tông đều vô cùng phẫn nộ, Dương Thanh lại dám ở địa bàn của bọn họ ra tay phế đan điền Thiệu Nham.
Vẻ mặt Thiệu Nham hung tợn, cản răng căn lợi nói: “Mày dám phế đan điền tao, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!”
“Ranh con, gan lớn nhỉ, thế mà dám ra tay ở đây”.
“Ở trước mặt thiếu tông chủ mà còn dám ra tay hại người, cậu chết chắc rồi!”
Mấy thiên kiêu ở bên cạnh Võ Dương Bình đều đăng đăng sát khí.
Dương Thanh bị mọi người bao vây, vẻ mặt cũng không hề hoảng sợ, nheo mắt nhìn chằm chằm về hướng Thiệu Nham, lạnh lùng nói: “Phế đan điền anh thì có là gì chứ? Tôi còn dám giết chết anh đấy, tin không?”
Lúc này, Thiệu Nham lạnh run khắp người, chỉ cảm thấy bản thân như bị một mãnh thú hồng hoang nhắm vào, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Thiệu Nham không nói gì, ánh mắt Dương Thanh lại nhìn sang Võ Dương Bình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh thân là thiếu tông chủ mà lại đối xử với khách như vậy sao? Hay nói cách khác, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Hải Tông?”
Võ Dương Bình nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, trong lòng không hiểu sao lại hoảng loạn.
Một cước đã phế đan điền Thiệu Nham, chắc chắn không phải dạng phàm phu tục tử.
Võ Dương Bình hỏi ngược: “Cậu dám ra tay ở Thiên Hải Tông, xem như là khách được sao?”
Dương Thanh cười lạnh: “Xem ra, thiếu tông chủ cũng muốn nếm thử mùi vị bị phế đan điền rồi”.
Nghe vậy, vẻ mặt Võ Dương Bình thay đổi.
Hắn bỗng có cảm giác, tên khốn đến từ giới thế tục này chính là một kẻ điên, thật sự dám ra tay phế bỏ hẳn.
“Cậu dám ra tay thử xem?”
“Lớn lối lắm, dám đe dọa thiếu tông chủ chúng ta ở ngay. tại Thiên Hải Tông?”
“Thiếu tông chủ chúng ta là thiên kiêu võ đạo đứng đầu Thiên Hải Tông, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì cũng là thiên kiêu võ đạo đứng đầu, con khỉ đến từ giới thế tục như anh thì hiểu gì chứ?”
Mấy người bên cạnh Võ Dương Bình đều quát mắng.
Còn có người nói với Võ Dương Bình: “Thiếu tông chủ, tên này lại dám khiêu khích anh, căn bản không coi anh ra gì, anh nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận, để anh ta biết thế nào là trời cao đất dày”.
“Đúng vậy, thiếu tông chủ, anh đích thân ra tay, để tên này biết được thiên tài võ đạo giới thế tục ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến hôi”.
Nghe thấy lời người bên cạnh, vẻ mặt Võ Dương Bình khó coi vô cùng.
Chỉ hận không thể tát mấy tên ngu ngốc này.
Không nhìn thấy một cước của Dương Thanh đã phá hủy đan điền của Thiệu Nham hay sao?
Lưu Khánh ở bên cạnh lúc này cũng lo lắng, vội nói: “Thiếu tông chủ, cậu Dương thật sự là khách quý do sư phụ tôi mời đến, mong thiếu tông chủ nể mặt sư phụ tôi, để cậu Dương rời đi cùng tôi đi!”
Hiện tại hắn thật sự sợ hai bên xảy ra mâu thuẫn lớn. Đan điền Thiệu Nham bị phế đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi, nếu thật sự để Dương Thanh lại phế bỏ đan điền Võ
Dương Bình thì thật sự xong đời rồi.
Không chỉ hẳn bị liên lụy mà ngay cả sư phụ hắn cũng khó thoát.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!