“Rầm rầm rầm...”
Giây tiếp theo, cảnh tượng xảy ra khiến tất cả mọi người chấn động, chỉ thấy mười mấy đệ tử Thiên Hải Tông bị thương nặng lần lượt bị đánh bay ra ngoài.
“Gái gì?”
“Sao có thể?”
Hai người Thiệu Nham và Hà Đông Thành trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Thiệu Nham bị Dương Thanh phế bỏ đan điền, không còn sức chiến đấu, mà Hà Đông Thành vừa nấy bị Dương Thanh một đòn đánh bay, ngoài ra, còn có Liễu Cường bị một chiêu của Dương Thanh đánh ngất.
Ngoài ba người bọn họ, tính luôn Lưu Khánh sớm đã đoán được kết quả, thì các đệ tử Thiên Hải Tông khác cùng ra tay, lúc này toàn bộ đều bị khí thế hùng mạnh trên người Dương Thanh đánh bay ra xa mấy mét.
Nhìn mười mấy võ giả nằm rạp dưới đất, lấy Dương Thanh làm tâm, vết nứt lan rộng khắp bốn phương tám hương, hai người Hà Đông Thành và Thiệu Nham đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh.
Lưu Khánh dù sớm đã đoán được đệ tử Thiên Hải Tông sẽ bại, lúc này cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc trong lòng.
Không ra tay, chỉ dựa vào thân thể mà có thể bộc phát được khí thế như vậy đánh bay nhiều thiên tài võ đạo Thiên Hải Tông như thế, mấu chốt là, những thiên tài Thiên Hải Tông này đều lớn hơn Dương Thanh, thậm chí có người còn lớn hơn Dương Thanh mười mấy tuổi.
Đáng tiếc, vẫn là Dương Thanh không tốn sức cũng thắng được.
Phải biết rằng, trong những võ giả đi theo Hà Đông Thành, trên cơ bản đều là võ giả Thiên Cảnh tam phẩm, dù ở trong Cổ Võ Hạ Giới thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành cao thủ.
Mà nhiều cao thủ như vậy cũng không có tư cách khiến Dương Thanh ra tay, mà chỉ bộc phát khí thế từ trên người anh đã đánh bay được bọn họ rồi.
Dương Thanh đứng tại chỗ, chưa từng dời đi dù nửa phân, chắp tay đứng thẳng, quần áo tung bay theo gió, tựa như vương giả giã đất trời.
“Anh ta thực sự là võ giả từ giới thế tục sao?”