Chương 440: Thi nhau cười nhạo
Nhưng vậy thì đã sao?
Khắp đất Chiêu Châu này, người khiến Dương Thanh e sợ còn chưa sinh ra đâu.
Đám người Hàn Khiếu Thiên cũng trông thấy cao thủ áo xám, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Hừ!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: “Ông chủ Chu, khí thế của ông còn lớn hơn cậu Thanh nhiều đấy. Không biết trong Hội võ hôm nay ông có thể cười đến lúc nào”.
“Ha ha!”
Chu Quảng Chí cười lớn một tiếng, đắc ý nói: “Chỉ sợ ông chủ Hàn phải thất vọng rồi. Người cười đến cuối chắc chắn sẽ là nhà họ Chu chúng tôi!”
“Hình như ông chủ Chu đã quên, ngày đó ở nhà họ Chu, tất cả các hào tộc ở Nam Dương không ai dám đứng ra khiêu chiến cậu Thanh thì phải?”
Trần Hưng Hải châm chọc nói: “Chỉ có chút bản lĩnh như vậy cũng đòi kiêu ngạo trước mặt cậu Thanh à? Đúng là thằng hề!”
Chu Quảng Chí hơi khó chịu nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mạnh miệng nói: “Các người không biết lần này tôi mời ai xuống núi đâu”.
“Đây chính là chưởng môn Long của đạo quán Long Hổ trên Ngũ Hành Sơn. Chưởng môn Long đã xuống núi, các người nghĩ ở đây còn phần của Giang Bình nữa sao?”
Chu Quảng Chí híp mắt cười, lớn tiếng khoe khoang thân phận của chưởng môn Long.
“Cái gì? Chưởng môn Long của Đạo quán Long Hổ sao?”
“Trời đất ơi! Chưởng môn Long chính là cao thủ cấp bậc thần tiên. Không ngờ nhà họ Chu lại mời được ông ấy xuống núi!”
“Nghe nói thực lực của chưởng môn Long cực kỳ khủng bố, dù là người cầm quyền của gia tộc lớn ở Yến Đô tự mình tới mời ông ấy xuống núi cũng không thành công. Làm sao nhà họ Chu lại mời được ông ấy?”
“Lần này có chưởng môn Long ra tay, Giang Bình còn ai đấu lại nổi? Có lẽ cả người của Hiệp hội Võ thuật cũng không phải đối thủ của ông ấy!”
Sau khi biết thân phận của chưởng môn Long, mọi người đều sợ ngây người.
Các chủ gia tộc lớn của Giang Bình đều hoảng sợ. Đám cao thủ được họ mời tới cũng run rẩy nhìn đạo trưởng Long.
Gặp phải cao thủ như ông ta, bọn họ vốn không có khả năng chiến thắng.
“Á!”
“Ông chủ Phùng, xin lỗi ông, đột nhiên tôi đau bụng quá, chắc là không chiến đấu cho nhà họ Phùng được. Tôi phải đi bệnh viện đây”.
Đúng lúc này, cao thủ được nhà họ Phùng mời đến đột nhiên ôm bụng nhăn nhó, quay lưng bỏ đi.
Ông ta giả vờ đi vài bước rồi vội vàng bỏ chạy, đâu giống người bị đau bụng phải đi bệnh viện?
Mọi người thấy vậy đều trợn tròn mắt, sắc mặt người nhà họ Phùng cực kỳ khó coi.
“Xin lỗi ông chủ Tô, tôi chợt nhớ ra hôm nay phải đi họp phụ huynh, không chiến đấu cho nhà họ Tô được, tôi phải tới trường học đã”.
“Ông chủ Quan, tôi vừa nhận được tin vợ tôi sắp sinh rồi. Tôi phải lập tức tới bệnh viện, vô cùng xin lỗi!”
“Ông chủ Trần, bây giờ tôi mới nhớ ra hôm nay con gái tôi về nước, tôi phải tới sân bay đón con bé! Xin lỗi ông!”
…
Sau khi biết thân phận của chưởng môn Long, các cao thủ được mấy chục gia tộc lớn ở Giang Bình mời tới đều viện cớ bỏ chạy.
“Ha ha ha ha…”
Đám gia tộc ở Nam Dương đều bật cười ngặt nghẽo.
Chu Quảng Chí đắc ý nói: “Ông chủ Hàn, hình như phía Giang Bình chẳng có mấy người thi đấu. Hay là Giang Bình trực tiếp đầu hàng chúng tôi luôn đi, ha ha…”
Bọn họ thi nhau cười nhạo, trong đó còn có cả một vài người Giang Bình.
Dương Thanh vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ chưởng môn Long kia thực sự lợi hại như vậy?
Trừ cao thủ do nhà họ Hàn mời đến, các cao thủ của gia tộc khác đều tìm lý do bỏ đi.
Chẳng khác nào tát thật mạnh vào mặt của các gia tộc ở Giang Bình, chỉ một cái tên đã dọa nhiều cao thủ rút lui như vậy.
“Hội võ hôm nay quan trọng ở chất lượng, không phải số lượng”.
Hàn Khiếu Thiên lạnh giọng nói: “Đợi cao chủ của nhà họ Chu các người thắng được Hiệp hội Võ thuật rồi hẵng nói”.
“Cứ chờ mà xem!”
Chu Quảng Chí cười lạnh dẫn người của Nam Dương đi vào hội trường.
“Chúng ta cũng đi thôi!”