Sau khi ông lão rời đi, cuối cùng Dương Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ anh tưởng rằng mình sắp bị phát hiện, thật không ngờ đối phương căn bản không hề liên kết về vụ biến mất của đám khí đen kia với mình.
Dương Thanh lẩm bẩm: "Đúng vậy, cả Trung giới giới Cổ Võ, không có cao thủ nào ở trong độ tuổi ba mươi có thể giết chết cao thủ đỉnh phong Thiên Cảnh Lục Phẩm chỉ trong nháy mắt”.
Tuy đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng Dương Thanh biết rất rõ đây chỉ là tạm thời, đến khi đối phương phát hiện ra họ đã truy đuổi nhầm chỗ, nhất định sẽ nghỉ ngờ anh.
Nghĩ đến đây, Dương Thanh nhíu chặt mày lại, nhất thời anh không biết nên làm thế nào.
Vừa rồi anh đã thi triển Thiên Ma Biến, trong khoảng thời gian ngắn, sức mạnh đã tăng vọt lên rất nhiều, thậm chí sức mạnh có được có thể sánh ngang với bán bộ Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ.
Nếu không, anh cũng không thể giết Cảnh Kim Hoa chỉ trong giây lát như thế được.
Tuy nhiên, một khi đã sử dụng Thiên Ma Biến, thì anh sẽ bị người khác hiểu lầm là Ma tu, trong mắt võ sĩ Trung giới giới Cổ Võ, Ma tu chính là tu tà đạo, người người chê bai đuổi đánh.
Nhưng vào lúc này, lại có một vài luồng khí tức mạnh mẽ đang hướng về phía anh một cách nhanh chóng.
Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên thay đổi, anh vội vàng áp chế khí tức võ công trong người mình xuống.
Một cao thủ dẫn đầu cất tiếng hỏi với giọng lạnh lùng: "Nhóc con, có nhìn thấy một cao thủ trên đầu có một luồng khí đen đi ngang qua đây không?"
Dương Thanh vội vàng đưa tay chỉ về hướng mà khi nấy đã chỉ cho ông lão rồi nói: "Anh ta chạy về hướng này, à, vừa rồi cũng có một vị tiền bối mặc quần áo giống ông, cũng đuổi theo anh ta từ hướng đó'.
"Là ngũ sư huynh!"
Lúc này, một cao thủ lên tiếng, mọi người gật đầu lia lịa, sau đó không ai để ý đến Dương Thanh nữa mà đuổi theo hướng Dương Thanh chỉ.
Sau khi mọi người đi hết, Dương Thanh cười khẩy rồi nói: "Thật đúng là một lũ ngu xuẩn!"
"Xem ra toàn bộ Thiên Hải Tông đều đang truy sát mình, mấy cao thủ khi nãy đều ở hàng ngũ Thiên Cảnh Lục Phẩm, thậm chí còn có cao thủ đỉnh phong Thiên Cảnh Lục Phẩm, chắc người này là một trong những cao thủ mạnh đứng đầu Thiên Hải Tông!"
Nét mặt Dương Thanh hơi nghiêm lại, anh nói: "Mình phải tìm cách che giấu bộ mặt thật của mình thôi, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại nhất định sẽ nghỉ ngờ mình".
Chuyến đi đến Trung giới giới Cổ Võ lần này lại chẳng hề suôn sẻ chút nào, không những không có được sự hợp tác của Thiên Hải Tông mà ngược lại còn đắc tội với họ nữa.
Dương Thanh biết rất rõ, trong tương lai gương mặt này e là sẽ không thể xuất hiện trước mặt các cao thủ của Thiên Hải Tông.
May mắn thay, anh có một kỹ năng tuyệt vời, sau khi sử dụng bí thuật dịch dung, khuôn mặt anh thay đổi một cách nhanh chóng, khí tức võ thuật trên người anh cũng biến mất hoàn toàn.
Bây giờ anh trông giống như một võ sĩ nhỏ bình thường, phổ thông, còn khí tức võ thuật phát ra từ cơ thể anh chỉ ở Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Trong Trung giới giới Cổ Võ, những võ sĩ Thiên Cảnh Nhất Phẩm chính là những võ sĩ cấp thấp nhất, căn bản sẽ không được ai thèm để mảt đến những người như vậy.
Cùng lúc đó, mấy cao thủ Thiên Hải Tông đã đuổi được mười mấy cây số thì bỗng nhiên dừng lại, nói với giọng lạnh lùng: "Không đúng, nhất định có vấn đề ở đây!"
"Nếu như đối phương thật sự là cao thủ Ma tu giết chết người mạnh như Cảnh Kim Hoa trong nháy mắt, cũng có nghĩa là, hẳn ta có thể giết chết mình chỉ trong vài giây".
"Nhưng vừa rồi lúc mình đuổi tới chỗ cậu thanh niên kia thì hẳn ta đột nhiên biến mất. Theo lý mà nói, dựa vào thực lực của hản ta thì căn bản hẳn không cần trốn, chỉ cần giết mình cùng cậu thanh niên kia là được, tại sao hắn vẫn phải chạy trốn chứ?"
"Lế nào gã thanh niên đó lừa mình? Không phải chứ! Một võ sĩ trẻ măng cỏn con vô danh tiểu tốt mà lại dám lừa gạt mình sao?"
Ngay lúc này, những cao thủ khác của Thiên Hải Tông đã đuổi kịp tới.
"Ngũ sư huynh, quả nhiên là ở đây!"