Hạ Hầu Thương cảm nhận được áp lực ập tới từ sau lưng, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thế nào? Thành chủ đang định ra tay với tôi sao?”
Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, nào có phải nơi ông muốn đến thì đến muốn đi thì đi chứ?”
“Muốn rời khỏi nơi này, có thể! Quỳ xuống, xin lỗi!”
Một luồng sát khí kinh khủng bao phủ Hạ Hầu Thương.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương thay đổi, mãi đến lúc này ông ta mới ý thức được, Ngô Hùng Bá thật sự động đến sát khí.
Ông ta đại diện cho Thiên Hải Tông, nếu thật sự quỳ xuống thì đồng nghĩa Thiên Hải Tông cúi đầu với phủ Thành Chủ, mặt mũi Thiên Hải Tông vứt đi đâu chứ?
“Ngô Hùng Bá, ông đừng có quá đáng!”
Hạ Hầu Thương lạnh lùng nói: “Tôi là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu thật sự ra tay với tôi, ông có nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Quỳ xuống!”
Ngô Hùng Bá quát lớn một tiếng.
Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy áp lực kia càng nặng nề, đè nặng trên người ông ta, muốn đè ép ông ta xuống đất.
Ông ta cố gắng không để bản thân quỳ xuống, cắn răng cắn lợi nói: “Ngô Hùng Bá, quá đáng rồi!”
“Quá đáng?”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Ông dám đến phủ Thành Chủ tôi, uy hiếp tôi, vậy thì không quá đáng sao?”
“Nếu đã đến thì phải chuẩn bị cho việc trả giá, nếu không truyền ra ngoài, người của Trung Giới giới Cổ Võ đều nghĩ rằng phủ Thành Chủ của thành Bạch Hổ dễ bị ức hiếp”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương lại càng thêm nặng
Khai chiến thì ông ta không phải đối thủ của Ngô Hùng Bá.
Nhưng nếu không khai chiến, thì ông ta phải quỳ xuống xin lỗi.
Cho dù lựa chọn thế nào thì cũng không phải thứ ông ta muốn.
Ở bên khác, tại chỗ ở của Dương Thanh, vẻ mặt anh vô cùng nặng nề.
Anh đã cảm nhận được hai luồng khí thế võ đạo hùng mạnh đang đối đầu nhau.
Tuy anh không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được đại khái, một luồng áp lực trong đó là của Ngô Hùng Bá, áp lực còn lại là của cao thủ Thiên Hải Tông.
Một khi Ngô Hùng Bá thỏa hiệp thì anh đúng thật có mọc cánh cũng không thoát được.
“Anh Dương, anh cứ yên tâm, nếu cha tôi đã nói muốn giữ anh lại thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, cho dù tông chủ của Thiên Hải Tông, Võ Xương có đến thì ông ấy tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp”.
Ngô Tử Kính nhìn ra được lo lắng của Dương Thanh, lên tiếng trấn an.
Anh ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Nhà họ Ngô đi đến được như ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì, nếu thật sự phải khai chiến với Thiên Hải Tông, chỉ có thể là chuyện lưỡng bại câu thương.
Trừ phi dưới tình huống bất đắc dĩ, nếu không hai thế lực lớn sẽ không khai chiến.
Mà hiện tại, vấn đề then chốt để hai thế lực có khai chiến hay không, chính là Dương Thanh.
Thiên Hải Tông muốn đưa Dương Thanh đi, còn Ngô Hùng Bá muốn giữ Dương Thanh lại, phải xem ai nhượng bộ trước.
Dương Thanh khẽ gật đầu, trong lòng vẫn lo. lắng như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp Ngô Hùng Bá, anh không thể cam đoan được Ngô Hùng Bá sẽ vì anh mà khai chiến với Thiên Hải Tông hay không.
Động tĩnh xảy ra ở thành Bạch Hổ chớp mắt đã thu hút sự chú ý của các thế lực lớn ở thành Bạch Hổ.
Ân oán giữa phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ và Thiên Hải Tông đã kéo dài nhiều năm, chỉ là lúc trước chưa có dấu hiệu bùng nổ, nhưng hôm nay lại có dấu hiệu bùng nổ rồi.
Rất nhiều thế lực đỉnh cao ở thành Bạch Hổ đều đang rục rịch ngóc đầu, chỉ đợi chờ Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ khai chiến.
Một khi hai thế lực này khai chiến, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất cho những thế lực như bọn họ trỗi dậy.
Trong phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, dáng vẻ Ngô Hùng Bá đăng đẳng sát khí, vẻ mặt Hạ Hầu Thương thì nặng nề, nhìn chăm chăm Ngô Hùng Bá.
“Ngô Hùng Bá, ông muốn giữ lại Dương Thanh là chuyện của ông, chỉ là tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ càng, người hộ đạo của ông dù sao cũng là một ma tu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù ông là thành chủ cũng sẽ không giữ được nhà họ Ngô”.
Hạ Hầu Thương bỗng lên tiếng nói.