Bùm bùm bùm! Tấn công của Thân Nguyên liên tiếp đánh hụt, mặt đất bị đánh cho nát bấy. Từng vết nứt thô to cỡ cánh tay lan ra xung quanh.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ranh con, dù mạnh rất mạnh nhưng ngày chết của mày tới rồi”.
Mọi người la hét không ngừng, họ phát hiện Thân Nguyên không chết mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ như cũ.
Sau khi tấn công thất bại, Thân Nguyên hét một tiếng: “Kiếm tới!” Ông ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thanh.
Lúc này chỉ muốn nhanh chóng giết anh.
Theo tiếng hét của ông ta, thanh kiếm cổ trên bệ đá lơ lửng giữa trời Hợp Hoan Tông bay vút lên.
Vù vù vù!
Thân kiếm rung động tạo thành âm thanh chói tai như đang đáp lại Thân Nguyên.
Tiếng kiếm ngày càng dồn dập, phát ra kiếm ý kinh người. Vài võ giả tu vi yếu đều bị chém đầy người.
Chỉ là tiếng kiếm ngân mà đã phóng ra kiếm ý đáng sợ như vậy thì có thể đoán thanh thần kiếm này mạnh cỡ nào.
Vài võ giả tu vi yếu nghe tiếng kiếm thì phải che lại lỗ tai, sợ màng nhĩ sẽ bị rách nát.
Ầm!
Bệ đá nổ tung.
Vèo!
Đồng thời, một tia sáng xuyên không gian, mang theo tiếng xé gió, toả ra hơi thở lạnh lẽo.
Nương theo ánh sáng, mọi người vô thức nhắm chặt mắt.
Ngay cả thực lực mạnh mẽ như Ngô Hùng Bá cũng vội giơ tay áo che khuất kiếm quang.
Kiếm phóng ra khí thế mạnh mẽ, khi mọi người mở mắt lần nữa thì nó đã rơi vào tay Thân Nguyên.
Thần kiếm trong tay, Thân Nguyên bùng nổ khí thế mạnh mẽ không kém, toàn thân sắc sảo như mũi kiếm làm mọi người hoảng hốt.
€ó võ giả kinh ngạc: “Ép được Thân tông chủ có thể lấy ra kiếm Thần Vương thì tên nhóc này đúng là không đơn giản, kiếm này treo ở vị trí kia mấy chục năm rồi!”
“Cái gì? Là kiếm Thần Vương sao?”
“Không thể không thừa nhận là tên nhóc này đúng là quái vật, có thể buộc Thân tông chủ dùng tới kiếm Thần Vương!”
Kiếm Thần Vương xuất kiếm, khiến toàn trường sợ hãi.
Hiện tại, sắc mặt Thân Nguyên vô cùng u ám, hiển nhiên ông ta chỉ còn cách dùng tới thanh kiếm này.