Dương Thanh đi từ từ đến chỗ Hoàng Vĩnh Xương
Lúc này, Hoàng Vĩnh Xương không còn dám khinh thường Dương Thanh như trước, mà trong mắt của ông ta là đầy sự sợ hãi.
Ông ta tưởng Dương Thanh giống như những võ giả khác, vừa nghe tên của mình là đã sợ nên vội bỏ chạy. Nhưng ông ta không ngờ bản thân đã tính sai, Dương Thanh không hề sợ, mà sức mạnh còn khủng khiếp và quỷ dị hơn ông ta nghĩ.
Lúc này khi ông ta thấy Dương Thanh đang từng bước đến gần mình, lập tức cảm giác thanh niên này như một ác ma. Cả cơ thể cũng vì thế mà run lẩy bẩy, ông ta nghĩ phải lui ra sau nhưng làm sao mà được. Bởi vì, ông ta đã mất hai chân rồi.
“Cậu... Cậu muốn gì? Cậu đừng đến đây, đừng có đến..."
Khoảng cách của Dương Thanh ngày càng gần ông ta hơn, cơ thể ông ta cũng run như cầy sấy, lắp bắp nói.
Mấy đệ tử đang đỡ Hoàng Vĩnh Xương cũng sợ hãi, đến mức mồ hôi ứa ra đầy trên người. Bọn họ muốn vứt Hoàng Vĩnh Xương đi để tránh xa Dương Thanh, nhưng hai chân bọn chúng đã run đến mức không thể nào di chuyển được.
Lúc này, mọi người đang căng thắng bao nhiêu, thì Dương Thanh lại bình tĩnh bấy nhiêu.
Lôi Chấn Thiên lo lắng Dương Thanh sẽ giết Hoàng Vĩnh Xương giết ở tông môn mình mà vội vàng cản lại: “Cậu Dương đã chặt chân của Hoàng đan sư thì thôi đi, kẻ hèn mọn xin cậu nể tình tôi tha cho ông ta một mạng đi!”
Trước đó, ông ta cũng nghe chiến tích của Dương Thanh tại Bạch Hổ Thành từ lời Ngô Hùng Bá. Nhưng mà ông ta không tin, cho đến lúc này ông ta mới phát hiện những lời Ngô Hùng Bá nói đều là sự thật.
Cho nên bấy giờ, ông ta cũng dùng thái độ khuyên Hoàng Vĩnh Xương tha chết cho Dương Thanh trước đó, mà đổi ngược lại khuyên Dương Thanh đừng giết Hoàng Vĩnh Xương.
Hoàng Vĩnh Xương đi đâu cũng rất kiêu căng, nếu bị Dương Thanh giết ở nơi khác cũng chẳng có gì đáng lo. Nhưng nếu anh ra tay giết ông ta ở Thiên Lôi Tông, đương nhiên Thiên Lôi Tông sẽ gặp phiền phức lớn.
Lôi Chấn Thiên có cảm giác nếu ông ta đánh nhau với Dương Thanh, thì cũng không phải đối thủ của anh. Bấy giờ, ánh mắt của ông ta đã có chút dè chừng khi nhìn Dương Thanh rồi.
Dương Thanh quay đầu, lạnh lùng cười với Lôi Chấn Thiên, sau đó nhìn Hoàng Vĩnh Xương đã sợ đến mức đái ra quần kia nói: “Ông nên cảm ơn Lôi tông chủ nhiều vào, nếu tôi không nể mặt ông ta thì ông đã sớm trở thể cái xác không hồn rồi!"
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi Thiên Lôi Tông.
Hoàng Vĩnh Xương nhìn Dương Thanh đi xa đến lúc không còn thấy bóng nữa, mới dám thở dài nhẹ nhõm.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ có ngày bản thân lại gặp một thanh niên mạnh mẽ mà hung dữ như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!