Chương 468: Đồng ý với tôi một chuyện
Giá khởi điểm chỉ hơn 100 triệu mà lại bán được tận một tỷ rưỡi, gấp mười lăm lần, có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của đám đông.
Ai cũng nhìn về phía Hoàng Chính bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng có nhiều người nhìn ông ta như đang nhìn kẻ ngu hơn.
Tuy miếng đất ở bờ Đông sông Lão Long có vẻ rất rộng nhưng sức chứa cũng không được bao nhiêu.
Cho dù xây thêm một trang viên Hoa Hồng thì cũng không thể lãi được một tỷ rưỡi.
Gần như có thể khẳng định, cho dù ông ta làm gì với miếng đất đó thì cũng lỗ chắc rồi.
Hoàng Chính nói sẽ xây nghĩa trang công cộng cũng chỉ vì muốn ép Dương Thanh cúi đầu trước nhà họ Hoàng mà thôi.
Nhưng không ngờ ông ta lại kích động tới mức báo giá một tỷ rưỡi.
“Chú Chính, tận một tỷ rưỡi đấy! Chú hào phóng thật, chẳng biết sau khi chuyện này được truyền về Yến Đô, người ta sẽ thấy nhà họ Hoàng ra sao nhỉ?”
“Người thừa kế của nhà họ Hoàng chi một tỷ rưỡi để mua miếng đất nhỏ trị giá 100 triệu ư?”
“Chú nói xem, liệu người ta có nghĩ người thừa kế của nhà họ Hoàng nông cạn không thế?”
Diệp Tiêu Điệp bỗng cười hì hì.
Lời cô ta nói như con dao đâm mạnh vào tim Hoàng Chính.
Đám đông xung quanh cũng nhìn ông ta với vẻ mặt kỳ lạ. Hoàng Chính chỉ thấy mặt mình nóng rực, thầm thấp thỏm lo âu.
“Cô im đi!”
Hoàng Chính thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô dám nói nhảm thêm một câu, tôi sẽ bảo Đông Tà lột sạch đồ cô đấy!”
Nghe thấy thế, Diệp Tiêu Điệp đỏ mặt, tức giận nói: “Đồ trơ trẽn!”
“Ông Hoàng Chính, ông đã đấu giá được miếng đất này rồi, bây giờ ông có thể thanh toán không?”
Người bán đấu giá thận trọng hỏi.
“Lượt bán đấu giá này không tính!”
Ai cũng trợn mắt há hốc mồm, còn Hoàng Chính thì chỉ vào Diệp Tiêu Điệp, trơ tráo nói: “Vừa nãy cô ta cố tình nâng giá để lừa tôi báo giá một tỷ rưỡi”.
Lời Hoàng Chính nói khiến mọi người trợn tròn mắt, ai cũng nhìn ông ta với vẻ không dám tin.
Ông ta đúng là người thừa kế của nhà họ Hoàng thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô à?
Rất nhiều người thắc mắc như thế.
“Không ngờ người thừa kế của nhà họ Hoàng lại là thế này”.
Sau giây phút ngơ ngác, Diệp Tiêu Điệp không cười nữa, lạnh lùng mỉa mai: “Nếu ông không có tiền thì đừng vờ vịt, giờ lại bảo tôi nâng giá cơ đấy”.
“Cho dù tôi nâng giá thật thì có ai bắt ông tiếp tục đấu giá đâu!”
“Hơn nữa ông bảo tôi nâng giá thì là thế thật chắc?
“Nếu dựa theo lập luận trơ trẽn của ông, chẳng phải ai đấu giá với người nhà họ Hoàng các ông cũng sẽ thành cố tình nâng giá à?”
Diệp Tiêu Điệp không hề nể nang, nói liền một tràng, khiến sắc mặt Hoàng Chính khó coi đến cực điểm.
“Cô chán sống rồi!”
Hoàng Chính khẽ quát.
“Ông định giết tôi vì chuyện này à, cũng oai ghê nhỉ!”
Diệp Tiêu Điệp cười lạnh, thản nhiên nói: “Nếu ông dám động đến một cọng tóc của tôi, chắc chắn ông nội tôi sẽ không tha cho ông!”
“Sao tôi phải giết cô chứ? Cô nói xem, nếu người phụ nữ đẹp nhất nhà họ Diệp bị lột hết quần áo ở đây thì có gây ra ảnh hưởng nặng nề cho nhà họ Diệp không nhỉ?”
Hoàng Chính híp mắt, nói bằng giọng mỉa mai.
Sắc mặt Diệp Tiêu Điệp thay đổi ngay, cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm vào Hoàng Chính: “Đồ không biết xấu hổ!”
“Đông Tà, lột sạch quần áo của con khốn này cho tôi!”
Hoàng Chính ra lệnh, Đông Tà lạnh lùng bước về phía Diệp Tiêu Điệp.
Những người đang có mặt đều sửng sốt, không ai ngờ mình lại được thấy cuộc giao tranh giữa hai nhà quyền thế bậc nhất Yến Đô khi tham gia buổi đấu giá này.
Diệp Tiêu Điệp biết rõ Đông Tà là ai.
Khi thấy Đông Tà bước về phía mình, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi, vô thức nắm lấy cánh tay của người đàn ông đứng cạnh mình.
“Cô làm tôi đau đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!