Chương 66: Tần Y khóc
Lúc này Dương Thanh cũng thấy rõ mặt mũi của người phụ nữ đứng tuổi ấy. Tuy thấy khá quen nhưng anh tạm thời không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.
“Y Y, con sao vậy? Bị thương ở đâu hả?”, thấy sắc mặt Tần Y khó coi, Châu Ngọc Thúy cuống quít cả lên.
Tần Y lắc đầu, lo lắng nhìn người phụ nữ đang cầm gọi điện thoại, nói: “Bà ta là Vương Lộ Dao, người nhà họ Trương và là vợ của Trương Quảng”.
“Nhà họ Trương thì đã sao? Đợi đã, con đang nói nhà họ Trương nào thế?”, Châu Ngọc Thúy chưa kịp phản ứng. Bỗng nhớ đến nhà họ Trương, bà ta liền hỏi lại.
“Nhà họ Trương – gia tộc hàng đầu ở Giang Hải đấy mẹ, chồng của bà ta là Trương Quảng. Lần trước ở cổng trường mầm non, nếu không nhờ anh rể thì con đã bị Trương Quảng đánh rồi”.
Nghe Tần Y nhắc đến chuyện ở trường mầm non, Dương Thanh mới nhớ ra người đàn bà ấy là ai.
Châu Ngọc Thúy chợt đờ người ra, sợ hãi nói: “Người nhà họ Trương? Chúng ta phải làm sao đây?”
Nhớ lúc nãy bà ta còn hợp sức với Tần Y đánh người đàn bà đó, hai chân Châu Ngọc Thúy run lẩy bẩy: “Con à, chúng ta phải làm sao đây?”
Tần Y nhìn chằm chằm Dương Thanh. Lần đó, lúc Trương Quảng định tát mình, chính Dương Thanh đã giúp cô ta, thậm chí còn một phát đá bay Trương Quảng, sau đó Mã Siêu mới đuổi đến kịp.
Trừ lần đó ra, lúc trước khi cô ta mời Dương Thanh tới nhà hàng Bắc Viên Xuân ăn cơm, Tô Thành Vũ và Lạc Bân rất kính cẩn với anh.
Mặc dù cô ta không rõ Dương Thanh là ai, nhưng có thể chắc chắn người đàn ông trước mặt không hề giống với những gì họ đã thấy.
“Con chó, dám đánh tao, mày đợi đó cho tao, chồng tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”, Vương Lộ Dao gọi điện xong liền kiêu căng uy hiếp Châu Ngọc Thúy và Tần Y.
Châu Ngọc Thúy đã biết thân phận của đối phương, đâu dám vênh váo như lúc nãy, bị dọa đến cuống cả lên rồi.
“Nếu bà còn dám chửi bậy thêm lần nữa, tôi không ngại thay người nhà dạy lại bà đâu”, Dương Thanh nheo mắt lại.
“Cái thằng ăn hại này, mày muốn chết cũng đừng kéo tao theo!”
Châu Ngọc Thúy nổi giận quát, vội vàng nói với Vương Lộ Dao: “Em gái à, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Mong em hãy rộng lượng tha thứ, đừng so đo với chị”.
Châu Ngọc Thúy không màng đến mặt mũi, vội vã xin lỗi trước.
Vương Lộ Dao cười lạnh: “Sao thế, lúc nãy kiêu căng lắm cơ mà? Bây giờ thấy tao gọi người đến liền cúp đuôi nhận sai? Tao nói cho mày biết, muộn rồi!”
Châu Ngọc Thúy tiếc nuối nhìn chiếc vòng ngọc đeo trên tay, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, bà ta chỉ có thể cắn răng tháo vòng ra, dâng bằng hai tay: “Không phải em thích chiếc vòng ngọc này lắm à? Chị tặng cho em này”.
“Ai là em gái mày?”
Vương Lộ Dao lạnh lùng giật lấy vòng ngọc: “Còn nữa, không phải bà đây thích cái vòng nát cùa mày mà là mày đã làm vỡ vòng ngọc quý giá của bà, nên mới phải lấy cái này ra để bồi thường cho tao”.
Thấy Vương Lộ Dao chịu nhận vòng ngọc, Châu Ngọc Thúy cười giả lả: “Em xem, chị đưa vòng cho em rồi, bây giờ bỏ qua cho bọn chị được chưa?”
“Tưởng bở à, vòng ngọc này chỉ xem như bồi thường tổn thất, nhưng mặt bà bị đứa con gái đê tiện của mày đánh sưng lên rồi. Bà phải đòi bằng được món nợ này”.
Lấy được chiếc vòng ngọc, tâm trạng Vương Lộ Dao tốt hơn hẳn. Bà ta đảo mắt một lượt, bỗng nói: “Thế này đi, ban nãy nó tát tao bốn cái, giờ để tao tát lại gấp đôi, mỗi bên bốn cái, tao sẽ tha cho tụi bây”.
“Cái gì!?”, Tần Y hoảng hốt.
Nếu để cho người đàn bà này tát mình nhiều như vậy, chẳng phải gương mặt này của mình bị hủy luôn sao?
Ánh mắt Dương Thanh thoáng hiện tia sắc bén, vốn tưởng là Châu Ngọc Thúy kiêu căng gây chuyện với người ta nhưng xem ra không phải như vậy. Người đàn bà này còn kiêu căng hơn Châu Ngọc Thúy gấp trăm lần.
Châu Ngọc Thúy nghe vậy, lập tức nói với Tần Y: “Y Y, con nghe bà ấy đi. Để bà ấy đánh vài cái là chúng ta được tha rồi”.
“Mẹ, mẹ bảo con đưa mặt cho bà ta tát sao?”, Tần Y sững người, không ngờ mẹ mình lại có thể làm thế.
“Con không nghe thấy bà ấy nói sao? Chỉ khi tát con thì bà ấy mới chịu buông tha cho chúng ta. Nếu không, người của bà ấy tới là chúng ta xong đời”, Châu Ngọc Thúy vừa nghĩ tới việc đối phương kêu người tới liền run lẩy bẩy.
“Nhưng bà ta tát mẹ nên con mới tát lại bà ta mà! Vì sao con phải để bà ta đánh con? Nếu thật sự muốn tát, bà ta ta phải để mẹ tát lại một cái trước đã chứ?”, Tần Y cắn răng nói.
“Y Y, đừng vì sợ vài cái tát mà hại cả nhà mình!”, Châu Ngọc Thúy gấp gáp nói, sợ chậm trễ chút nữa thì người của Vương Lộ Dao sẽ tới.
Lúc này, người đi đường cũng chỉ trỏ Châu Ngọc Thúy.
“Người phụ nữ này thật vô tình, tự mình đi gây sự, con gái đứng ra giúp còn muốn cho người ta tát con gái mình”.
“Đúng là thế giới rộng lớn trò gì cũng có! Loại mẹ như thế này mà vẫn còn”.
“Bà ta không xứng làm mẹ. Nếu có người mẹ như vậy tôi đã không thèm nhận từ lâu rồi!”
Châu Ngọc Thúy và Tần Y đều nghe thấy những lời này, nhưng Châu Ngọc Thúy lại vờ như không, còn Tần Y thì vô cùng đau đớn.
“Xem ra, đứa con gái đê tiện của mày không muốn giải quyết êm đẹp rồi, đành đợi chồng tao đến giải quyết vậy. Nhưng tụi bây hãy nghĩ cho kỹ, chồng tao rất nóng tính, nếu để ông ấy giải quyết, lỡ có đổ máu thì hối hận cũng không kịp đâu”, Vương Lộ Dao cười đắc ý.
“Con còn do dự gì nữa? Mau cho bà ấy tát đi!”, Châu Ngọc Thúy sốt ruột đẩy Tần Y.
Tần Y lảo đảo suýt ngã. Mắt cô ta ửng đỏ, nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thúy, không kìm được nước mắt: “Được, con nghe lời mẹ, cho bà ta tát!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!