Chương 711:
Lần trước Dương Thanh được Tống Hoa Nghĩa dẫn tới, nghe nói thẻ hội viên cao cấp nhất phải nộp năm mươi triệu một năm. Có thể thấy club Hoàng Kim quản lý rất nghiêm ngặt.
Nhưng Dương Thanh vốn đến để gây sự, sao lại làm thẻ hội viên?
“Không muốn chết thì cút ra!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Hai gã bảo vệ lập tức biết anh đến không có ý tốt, lập tức hung dữ quát: “Ranh con tới chịu chết hả? Tao sẽ cho mày toại nguyện!”
“Uỳnh!”
Gã bảo vệ vừa lên tiếng còn chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã biến mất.
Gã bảo vệ kia như con diều đứt dây bị đánh bay, đâm vào cửa lớn của club Hoàng Kim.
Gã bảo vệ còn lại trố mắt nhìn.
Sao gã có thể đối phó nổi cao thủ đá một phát khiến đồng nghiệp bay xa mười mấy mét?
“Bây giờ còn cần thẻ hội viên nữa không?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
“Không… Không cần…”
Gã bảo vệ bị dọa sợ run lẩy bẩy, vội vàng tránh đường.
Dương Thanh cất bước đi vào, lập tức nhìn thấy mười gã bảo vệ cầm gậy cao su xông ra.
Chắc là khi anh đạp bay gã bảo vệ kia, người bên trong đã nghe tin chạy tới.
“Ranh con, mày dám tới club Hoàng Kim làm loạn sao?”
Mười gã bảo vệ bao vây Dương Thanh ở giữa. Gã cầm đầu dữ tợn nhìn Dương Thanh.
“Bảo Tào Huy cút ra đây. Nếu không hôm nay club Hoàng Kim sẽ bị tổn thất rất nhiều!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Hiện giờ giáo sư Đỗ vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh đang vô cùng tức giận.
Nhất là nghĩ tới giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy mà Tào Huy vẫn không chịu buông tha, đúng là tức phát điên.
Loại rác rưởi này sống trên đời chỉ lãng phí không khí.
Nghe thấy Dương Thanh gọi thẳng tên họ Tào Huy, đám bảo vệ giật nảy mình. Gã cầm đầu gầm lên: “Cậu Huy của chúng tôi đâu phải người loại chó má gì cũng gặp được?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể ép hắn ra mặt”.
Dương Thanh nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Dứt lời, anh lập tức biến mất tại chỗ khiến đám bảo vệ hoảng loạn.
“Bịch bịch bịch!”
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều phải há hốc mồm.
Dương Thanh nhanh như tia chớp, mắt người bình thường không thể đuổi kịp bóng dáng của anh.
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Hiện giờ giáo sư Đỗ vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh đang vô cùng tức giận.
Nhất là nghĩ tới giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy mà Tào Huy vẫn không chịu buông tha, đúng là tức phát điên.
Loại rác rưởi này sống trên đời chỉ lãng phí không khí.
Nghe thấy Dương Thanh gọi thẳng tên họ Tào Huy, đám bảo vệ giật nảy mình. Gã cầm đầu gầm lên: “Cậu Huy của chúng tôi đâu phải người loại chó má gì cũng gặp được?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể ép hắn ra mặt”.