Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Chương 797:

 

Bấy giờ, Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc mới biết lần này chọc vào phiền phức lớn rồi. Chỉ e dù không chết cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.

 

Tôn Húc quệt mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng nói: “Trước mặt cậu Thanh mặt mũi của tôi là cái rắm! Sao tôi dám bảo cậu nể mặt tôi cơ chứ?”

 

“Tôi chỉ muốn xin cậu tha cho con gái tôi một đường sống. Đương nhiên tôi biết con nhóc này dám đắc tội cậu chính là chết chưa hết tội”.

 

“Nhưng dù sao nó cũng là con gái tôi. Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi nhất định phải nắm lấy”.

 

“Trong mắt cậu Thanh, nó chỉ là sâu kiến, sống hay chết đều không ảnh hưởng gì đến cậu. Nhưng nếu cậu đồng ý tha cho nó, nói không chừng còn có thể đạt được một chút lợi ích”.

 

 

 

Ý của Tôn Húc rất rõ ràng, muốn dùng lợi ích thật lớn để đổi lấy mạng của Tôn Mỹ Quyên.

 

“Trong lòng ông, con gái ông có giá trị như thế nào?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

 

Tôn Húc sửng sốt một lúc mới cuống quít đáp: “Với cậu Thanh nó không bằng cái rắm! Nhưng với tôi, nó là vô giá!”

 

“Ông nói con gái ông là vô giá. Vậy ông định lấy bảo vật vô giá nào để trao đổi với tôi?”, Dương Thanh chất vấn.

 

Tôn Húc sắp khóc tới nơi, nói Tôn Mỹ Quyên vô giá không đúng, nói cô ta không đáng một đồng cũng không đúng.

 

“Thế cậu Thanh nói xem, rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu tha cho con gái tôi?”, Tôn Húc hỏi.

 

“Tôi muốn cả nhà họ Tôn!”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.

 

Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người.

 

Tôn Húc sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.

 

“Tôi cũng không làm khó ông, cho ông hai lựa chọn, con gái ông chết hoặc nhà họ Tôn hủy diệt”.

 

Nụ cười trên mặt Dương Thanh tan biến. Anh thản nhiên nói.

 

Tôn Mỹ Quyên ngơ ngác nghĩ, chỉ vì mình mắt chó coi thường người khác mà khiến nhà họ Tôn gặp tai họa ngập đầu sao?

 

Tôn Húc rất đắn đo. Bảo ông ta từ bỏ nhà họ Tôn là điều không thể, nhưng từ bỏ đứa con gái duy nhất của mình cũng không được.

 

“Bốp!”

 

Đúng lúc này, tiếng tát tai thanh thúy vang lên.

 

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang.

 

Chỉ thấy Tôn Mỹ Quyên giận dữ hét lên với Mạc Đông Húc: “Tất cả là tại đồ vô dụng nhà anh. Anh ở rể nhà họ Tôn, chúng tôi cho anh tất cả”.

 

“Thậm chí bố tôi còn định giao cho anh phụ trách toàn bộ sản nghiệp trong nước của gia tộc, cho anh làm tổng giám đốc. Thế mà bây giờ nhà họ Tôn lại vì anh mà gặp nguy cơ diệt vong”.

 

“Tôi nói cho anh biết, anh đúng là đồ ăn hại. Năm đó là tôi có mắt như mù nên mới lấy anh!”

 

“Ngày mai tôi sẽ lập tức ly hôn. Sau này giữa tôi với anh không còn quan hệ gì nữa!”

 

Tôn Mỹ Quyên rất kích động, chỉ thẳng mặt Mạc Đông Húc mắng té tát.

 

Trước đây hai người họ tỏ ra rất hạnh phúc, bây giờ lại như kẻ thù truyền kiếp.

 

Vẻ mặt của Mạc Đông Húc vô cùng vặn vẹo. Cơn giận của anh ta đã lên tới đỉnh điểm, nhưng lại không dám xả ra.

 

“Mỹ Quyên, anh xin lỗi, tất cả đều tại anh. Em nói không sai, anh chính là đồ vô dụng. Tại anh nên nhà họ Tôn mới gặp phải tai họa này!”

 

Mạc Đông Húc giữ chặt hai vai Tôn Mỹ Quyên, kích động gào lên: “Em đừng bỏ anh! Nếu không anh sẽ chết chắc. Em hãy nể tình vợ chồng bao lâu nay của chúng ta, cho anh thêm một cơ hội đi. Anh xin em!”

 

Mạc Đông Húc hiểu rõ, chỉ cần tiếp tục được ở bên Tôn Mỹ Quyên, anh ta vẫn còn đường sống. Nhưng nếu tách khỏi nhà họ Tôn, anh ta không sống nổi.

 

Một mình anh ta không thể đấu lại Dương Thanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement