“Một đám hèn nhát tự cho là đúng, nếu các cậu đã không dám đấu với nhà họ Tiết thì mau cút về gia tộc, chờ nhà họ Tiết thu phục các cậu đi!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh.
Vừa nãy, thái độ của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang với nhà họ Tiết đã chọc giận Hàn Khiếu Thiên, lúc này họ còn dám sỉ nhục Dương Thanh, đúng là không thể tha thứ được.
“Hèn nhát ư?”
Kim Chí Minh tức giận nói: “Nếu chúng tôi hèn nhát thật thì đã không đến tìm các người để thương lượng kế sách đối phó”.
Lương Văn Khang cũng lạnh lùng nói: “Các người đúng là không biết điều, chúng tôi đã phải tới tận đây để giúp các người, nhưng các người lại có thái độ như thế, đúng là quá đáng thất vọng!”
“Mọi người đừng nóng, dù sao chuyện này cũng liên quan tới sự cân bằng giữa ba tỉnh chúng ta, bất kể thế lực bên ngoài nào tham gia vào thì cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng đó”.
Tô Thành Vũ cũng đứng dậy, vội khuyên: “Chúng ta phải hợp sức với nhau thì mới có thể đối phó với phiền phức sắp tới được. Bằng không, không gia tộc nào thắng nổi nhà họ Tiết cả”.
“Ông chủ Tô, không phải chúng tôi không phối hợp, mà nhà họ Quan và nhà họ Hàn không đồng ý. Nhà họ Tiết sắp tới rồi nhưng họ vẫn giữ thái độ như thế, còn thương lượng kiểu gì đây?”
Lương Văn Khang nói.
“Bây giờ chỉ có hai lựa chọn là tuyên chiến và phục tùng thôi, các cậu không đồng ý đánh rồi, còn chọn gì nữa?”, Hàn Khiếu Thiên cười lạnh.
Kim Chí Minh lạnh lùng nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Hai lựa chọn đó chỉ là suy nghĩ của ông thôi, tôi thấy vẫn còn lựa chọn thứ ba kìa!”
“Ồ? Ông chủ Kim có cách gì thế?”
Tô Thành Vũ sợ Hàn Khiếu Thiên lại tranh cãi với Kim Chí Minh, vội hỏi.
Kim Chí Minh nói: “Bây giờ cả năm gia tộc lớn đều đã đồng ý đàm phán với nhà họ Tiết trước đúng không?”
Không ai nói gì, rõ ràng đã thừa nhận.
“Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chắc chắn chúng ta sẽ không phục tùng nhà họ Tiết. Nếu nhà họ Tiết vẫn ngang ngược như thế, có lẽ chúng ta có thể nhường một bước, cho phép nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh, xây dựng chi nhánh của họ”.
Kim Chí Minh nói: “Đến khi đó, chắc chắn chi nhánh của nhà họ Tiết sẽ trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất ở ba tỉnh chúng ta, chẳng những không gây hại cho chúng ta mà còn mang lại lợi ích”.
“Khi đó, những gia tộc lớn ở tỉnh khác cũng không dám hống hách trước mặt chúng ta”.
Lương Văn Khang vội gật đầu: “Ông chủ Kim nói đúng, chúng ta có thể cho phép nhà họ Tiết thành lập chi nhánh ở ba tỉnh”.
“Đây đúng là kế sách vẹn toàn”.
Ngay cả Tô Thành Vũ cũng gật nhẹ đầu.
“Vẹn toàn quần què!”
Hàn Khiếu Thiên tức giận nói: “Chưa nói đến chuyện nhà họ Tiết có đồng ý hay không, cho dù họ đồng ý, sau khi chi nhánh của nhà họ Tiết được thành lập, chẳng phải họ sẽ từ từ thôn tính các gia tộc lớn ở ba tỉnh à?”
Lương Văn Khang nói.
“Bây giờ chỉ có hai lựa chọn là tuyên chiến và phục tùng thôi, các cậu không đồng ý đánh rồi, còn chọn gì nữa?”, Hàn Khiếu Thiên cười lạnh.
Kim Chí Minh lạnh lùng nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Hai lựa chọn đó chỉ là suy nghĩ của ông thôi, tôi thấy vẫn còn lựa chọn thứ ba kìa!”
“Ồ? Ông chủ Kim có cách gì thế?”
Tô Thành Vũ sợ Hàn Khiếu Thiên lại tranh cãi với Kim Chí Minh, vội hỏi.
Kim Chí Minh nói: “Bây giờ cả năm gia tộc lớn đều đã đồng ý đàm phán với nhà họ Tiết trước đúng không?”
Không ai nói gì, rõ ràng đã thừa nhận.
“Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chắc chắn chúng ta sẽ không phục tùng nhà họ Tiết. Nếu nhà họ Tiết vẫn ngang ngược như thế, có lẽ chúng ta có thể nhường một bước, cho phép nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh, xây dựng chi nhánh của họ”.
Kim Chí Minh nói: “Đến khi đó, chắc chắn chi nhánh của nhà họ Tiết sẽ trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất ở ba tỉnh chúng ta, chẳng những không gây hại cho chúng ta mà còn mang lại lợi ích”.