Trong lúc nhất thời, Tô Thành Vũ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở cũng không ổn.
Tuy gia tộc Vũ Văn đã bảo ông ta tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, nhưng ông ta không làm được điều đó.
“Ông chủ Tô, nếu nhà họ Hàn và nhà họ Quan đã không chào đón ông, nhà họ Kim chúng tôi hoan nghênh nhà họ Tô tới Nam Dương. Chỉ cần nhà họ Tô đồng ý thì sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Nam Dương”.
Kim Chí Minh nhận thấy sự do dự của Tô Thành Vũ, cười híp mắt.
Lương Văn Khang cũng nói: “Nhà họ Lương cũng chào đón nhà họ Tô tới Đông Lan, nhà họ Tô cũng sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Đông Lan”.
Nhà họ Kim là gia tộc mạnh nhất Nam Dương, còn nhà họ Lương lại là gia tộc quyền thế bậc nhất Đông Lan.
Lúc này, cả hai gia tộc mạnh nhất ở tỉnh khác đều mời chào Tô Thành Vũ, khiến ông ta phải đấu tranh rất dữ dội.
Tuy phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tô đều ở Giang Bình, nhưng ông ta hoàn toàn có thể coi đó là khoản đầu tư ở Giang Bình rồi chuyển tới tỉnh khác, tiếp tục mở rộng việc làm ăn của nhà họ Tô.
Sau này, nhà họ Tô sẽ càng thêm thịnh vượng.
Nhưng gia tộc Vũ Văn đã nói rõ rằng ông ta phải tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, còn phải giúp đỡ Dương Thanh, nếu ông ta đưa nhà họ Tô tới Nam Dương hay Đông Lan thật thì biết ăn nói với gia tộc Vũ Văn thế nào?
Sau khi suy tính, Tô Thành Vũ vẫn quyết định ở lại Giang Bình, nhưng đó là vì gia tộc Vũ Văn chứ không phải vì Dương Thanh.
Nếu bây giờ rời đi, chưa chắc họ đã đối phó được với nhà họ Tiết, nhưng chắc chắn gia tộc Vũ Văn sẽ vứt bỏ nhà họ Tô ngay.
Đối với nhà họ Tô, đây là tổn thất khổng lồ.
“Cảm ơn ý tốt của hai ông nhé, nhà họ Tô đã cắm rễ ở Giang Bình, đây là quê hương của tôi, chắc tôi vẫn ở đây thôi!”
Tô Thành Vũ nói.
Nghe thấy thế, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều có vẻ thất vọng, không thuyết phục nữa.
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh, tuy ông cụ không nói gì nhưng tiếng cười này đã cho thấy sự bất mãn mãnh liệt của ông cụ.
Quan Chính Sơn cũng tỏ vẻ khinh thường, rõ ràng hồi nãy Tô Thành Vũ đã do dự một lúc lâu, không tỏ thái độ ngay, đây chính là phản bội.
Dương Thanh không để ý lắm, hồi trước, vì có liên quan tới gia tộc Vũ Văn nên anh cứ mặc kệ nhà họ Tô, tuy bây giờ hiểu lầm giữa anh và gia tộc Vũ Văn đã được hóa giải, nhưng anh vẫn không có ý định gì với nhà họ Tô hết.
Tô Thành Vũ không phải người xấu, nhưng ông ta quá coi trọng lợi ích, lúc nào cũng cân nhắc thiệt hơn.
Tuy Dương Thanh không ghét loại người này, nhưng sẽ không để ông ta làm việc cho mình.
Tô Thành Vũ cũng cảm nhận được sự bất mãn của Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn. Ông ta cười gượng, ngồi xuống rồi nói: “Nếu ông chủ Hàn và ông chủ Quan đã quyết định tuyên chiến trong trường hợp nhà họ Tiết không chịu đàm phán, đa số đánh bại thiểu số, tôi cũng đồng ý vậy!”
Tô Thành Vũ rất thông minh, nhà họ Tô là gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình, nếu nhà họ Quan và nhà họ Hàn bị tiêu diệt thật, nhà họ Tô cũng khó thoát kiếp nạn đó. Nếu đã không thay đổi được quyết định của Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên, ông ta đành đồng ý thôi.
“Tốt, nếu nhà họ Tô cũng đồng ý thì thống nhất thế đi, cứ đàm phán với nhà họ Tiết trước, nhỡ không được thì đánh!”
Sau khi suy tính, Tô Thành Vũ vẫn quyết định ở lại Giang Bình, nhưng đó là vì gia tộc Vũ Văn chứ không phải vì Dương Thanh.
Nếu bây giờ rời đi, chưa chắc họ đã đối phó được với nhà họ Tiết, nhưng chắc chắn gia tộc Vũ Văn sẽ vứt bỏ nhà họ Tô ngay.
Đối với nhà họ Tô, đây là tổn thất khổng lồ.
“Cảm ơn ý tốt của hai ông nhé, nhà họ Tô đã cắm rễ ở Giang Bình, đây là quê hương của tôi, chắc tôi vẫn ở đây thôi!”
Tô Thành Vũ nói.