Tần Đại Dũng chỉ cười không đáp.
“Nếu bố lo gây thêm phiền phức cho công việc của con, con hi vọng bố đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm làm việc ở Nhạn Thanh đi”.
“Nếu bố thực sự cảm thấy thỏa mãn, bây giờ chỉ muốn trông cháu, đương nhiên con sẽ ủng hộ bố về hưu”.
“Con hi vọng bố được làm theo ý mình. Chỉ cần bố vui vẻ, thế nào cũng được”.
Dương Thanh chân thành nói.
Công ty nhỏ bé như vật liệu xây dựng Long Hà chẳng là gì với anh. Lúc trước anh giữ lại chỉ để Tần Đại Dũng rèn luyện mà thôi.
Đúng như lời Tần Đại Dũng vừa nói, tập đoàn Nhạn Thanh có rất nhiều người tài. Ông ấy chưa chắc có thể giúp được bao nhiêu.
Tần Đại Dũng cười đáp: “Bố thực sự muốn về hưu, trông con cho hai đứa”.
“Được. Nếu bố đã quyết định như vậy, con cũng không ép buộc nữa. Con sẽ thuê một người giúp việc tới nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc và giúp bố trông Tiêu Tiêu”, Dương Thanh cười nói.
“Ha ha, thế cũng được. Đến lúc tới Yến Đô, bố sẽ được hưởng thụ cuộc sống an nhàn về già”, Tần Đại Dũng vui vẻ nói.
Dương Thanh có thể nhìn ra, ông ấy thật sự rất vui vẻ.
Tuy Tần Thanh Tâm không phải con ruột của Tần Đại Dũng nhưng ông ấy nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, còn chăm lo cho cô rất tốt, đáng để Dương Thanh kính trọng cả đời.
Sáng hôm sau, ở sân bay quốc tế Giang Hải.
Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đợi ở ngoài cổng sân bay. Một ông già mặc áo xám theo dòng người bước ra.
“Ông Lạc!”
Tiết Nguyên Bá vội vàng hô lên, chủ động đi tới.
Ông già áo vải này chính là cao thủ xếp thứ ba của nhà họ Tiết, Lạc Trần.
“Để vương tử chờ lâu rồi!”, Lạc Trần khẽ gật đầu nói.
Tuy Tiết Nguyên Bá là vương tử thứ ba của Vương tộc họ Tiết nhưng không dám khinh nhờn Lạc Trần.
Lạc Trần là mãnh tướng từng đi theo chủ Tiết Vương chinh chiến khắp nơi, rất trung thành với nhà họ Tiết. Thỉnh thoảng, Tiết Vương còn phải hỏi ý kiến lão ta.
Nếu có quan hệ tốt với Lạc Trần, Tiết Nguyên Bá sẽ có lợi thế rất lớn trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí chủ Vương tộc.
“Chào ông Lạc!”, Tiết Khải cũng tươi cười chủ động chào hỏi.
“Ha ha, thế cũng được. Đến lúc tới Yến Đô, bố sẽ được hưởng thụ cuộc sống an nhàn về già”, Tần Đại Dũng vui vẻ nói.
Dương Thanh có thể nhìn ra, ông ấy thật sự rất vui vẻ.
Tuy Tần Thanh Tâm không phải con ruột của Tần Đại Dũng nhưng ông ấy nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, còn chăm lo cho cô rất tốt, đáng để Dương Thanh kính trọng cả đời.
Sáng hôm sau, ở sân bay quốc tế Giang Hải.
Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đợi ở ngoài cổng sân bay. Một ông già mặc áo xám theo dòng người bước ra.
“Ông Lạc!”
Tiết Nguyên Bá vội vàng hô lên, chủ động đi tới.
Ông già áo vải này chính là cao thủ xếp thứ ba của nhà họ Tiết, Lạc Trần.
“Để vương tử chờ lâu rồi!”, Lạc Trần khẽ gật đầu nói.
Tuy Tiết Nguyên Bá là vương tử thứ ba của Vương tộc họ Tiết nhưng không dám khinh nhờn Lạc Trần.
Lạc Trần là mãnh tướng từng đi theo chủ Tiết Vương chinh chiến khắp nơi, rất trung thành với nhà họ Tiết. Thỉnh thoảng, Tiết Vương còn phải hỏi ý kiến lão ta.
Nếu có quan hệ tốt với Lạc Trần, Tiết Nguyên Bá sẽ có lợi thế rất lớn trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí chủ Vương tộc.
“Chào ông Lạc!”, Tiết Khải cũng tươi cười chủ động chào hỏi.
“Ông chủ nói lần này tới Giang Hải, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của Tam vương tử”.
Lạc Tràn nói: “Tam vương tử có việc gì cần làm xin cứ nói”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!