Chẳng qua vì nể mặt Tần Thanh Tâm, anh mới không so đo với cô ta.
Còn cả Tô Thành Vũ, tuy hôm qua đã chọn đứng về phía Dương Thanh nhưng anh vẫn rất không hài lòng.
Tô San cười nói: “Đừng quên lần trước anh uống say, tôi đã đưa anh về khách sạn, anh nợ tôi một lần. Trưa nay anh mời tôi ăn cơm coi như trả nợ được không?”
Dương Thanh im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô muốn ăn ở đâu?”
“Tới tiệm ăn họ Trần đi”.
Tô San cười đáp.
Tiệm ăn họ Trần là sản nghiệp của nhà họ Trần, hầu như các thành phố lớn đều có chi nhánh, là nhà hàng năm sao cao cấp.
Dạo gần đây tiệm ăn họ Trần rất nổi tiếng, nhiều phóng viên, streamer đều tới đây ăn cơm.
“Đi thôi!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Anh muốn nhân dịp này hỏi Tô San tại sao lại làm vậy.
Dương Thanh lái xe đưa Tô San tới tiệm ăn họ Trần.
Tô San vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn và rót nước cho Dương Thanh.
Bữa cơm này kéo dài một tiếng đồng hồ.
“Dương Thanh, tôi muốn nhờ anh giúp nhà họ Tô một chuyện!”
Cơm nước xong xuôi, Tô San đột nhiên lên tiếng.
Dường như Dương Thanh không nghe thấy cô ta nói gì, ung dung bưng một chén trà nóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra anh cũng đang rất do dự có nên hỏi Tô San hay không.
Dù thế nào cô ta cũng là bạn thân của Tần Thanh Tâm, anh không muốn vợ mình bị cô ta làm tổn thương.
Thấy Dương Thanh im lặng, Tô San lại nói tiếp: “Tôi muốn xin anh cho nhà họ Tô một cơ hội theo anh tới Yến Đô”.
“Bố cô bảo cô tới xin tôi à?”, Dương Thanh hỏi.
Tô San gật đầu: “Tôi biết bố tôi không giữ vững lập trường nhưng ông ấy được như ngày hôm nay đều là nhờ tính cẩn thận. Đương nhiên cũng có thể nói là ông ấy nhát gan sợ phiền phức”.
“Ông ấy không đủ tin tưởng anh nhưng cũng chỉ vì gia tộc. Hi vọng anh nể tình ông ấy chưa từng làm hại anh, cho ông ấy thêm một cơ hội nữa”.
Dương Thanh không chút do dự lắc đầu: “Tôi không để gia tộc khác thay thế nhà họ Tô ở Giang Bình đã là sự khoan dung lớn nhất”.
“Nể tình tôi cũng không được sao?”, Tô San đỏ mắt hỏi.
Dương Thanh kiên quyết lắc đầu: “Không được!”
Tô San không thuyết phục nữa, tự rót đầy một ly rượu vang rồi uống cạn.
Sau đó cô ta lại uống cạn thêm một ly nữa rồi mới đặt ly xuống.
“Sao tôi có cảm giác anh rất lạnh nhạt với tôi?”, Tô San đột nhiên hỏi.
Dương Thanh nhìn chằm chằm cô ta: “Cô làm ra chuyện quá đáng với tôi như vậy, sao tôi phải nhiệt tình với cô?”
Dương Thanh đang không biết phải nhắc tới chuyện kia thế nào, không ngờ Tô San lại gợi chuyện trước.
Nghe vậy, Tô San sững sờ hỏi: “Tôi làm chuyện gì quá đáng với anh?”
Người đàn bà này rất biết giả vờ.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh hẳn xuống: “Người gửi cho Tâm ảnh chụp của chúng ta là tài khoản phụ của cô phải không?”
Tô San kinh ngạc run lẩy bẩy, không ngờ Dương Thanh biết được.
Nhưng cô ta ngụy trang rất tốt, vội vàng nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Ảnh chụp của chúng ta là sao?”
Dương Thanh không lên tiếng, ung dung uống trà.
Đôi mắt sắc bén của anh bỗng quét về phía Tô San như có thể nhìn thấu cô ta, lạnh giọng nói: “Chắc cô vẫn còn nhớ Ngô Vũ của Studio Giai Lệ chứ?”