Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh (full)

Nếu thực sự nói đến áp lực, đó chỉ có thể là người thân bên cạnh anh mà thôi.

 

“Em đừng nghĩ nhiều, anh thì có áp lực gì chứ?”, Dương Thanh phủ nhận, anh không muốn Tần Thanh Tâm phải lo lắng.

 

Tần Thanh Tâm thở dài: “Em biết ngay mà, anh sẽ không nói cho em biết đâu, bởi vì lúc anh anh cũng chỉ biết tự mình gánh vác tất cả mọi thứ”.

 

Dương Thanh nở nụ cười: “Em đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi! Ngày mai còn phải đi làm, đây là ngày đầu tiên em đến tập đoàn Nhạn Thanh đó”.

 

 

 

Thấy Dương Thanh không muốn nói thêm, Tần Thanh Tâm cũng không hỏi nhiều, cô nép vào trong tay Dương Thanh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng Dương Thanh không ngủ được, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng.

 

Năm năm trước, anh rời đi không lời từ biệt, khi rời khỏi Tần Thanh Tâm, anh chỉ muốn một ngày nào đó có thể xứng đáng với Tần Thanh Tâm.

 

Cuối cùng sau khi đã đủ điều kiện, anh lại vô tình dây phải hết kẻ địch mạnh này đến kẻ địch mạnh khác.

 

Dù lần nào anh cũng có thể giải quyết êm đẹp nhưng cũng không ít lần mang đến nguy hiểm cho những người thân xung quanh.

 

Bây giờ, anh đã tiếp xúc đến đẳng cấp của Vương tộc ở Chiêu Châu, không có Vương tộc nào có thể dễ dàng xử lý cả.

 

Chưa nói đến sức mạnh của các cao thủ hàng đầu trong Vương tộc, chỉ riêng địa vị và vai trò của Vương tộc ở Chiêu Châu thôi cũng đã không thể dễ dàng động vào được rồi.

 

Đặc biệt là nhà họ Tiết còn có một người đã chết.

 

Hôm nay, những tử sĩ chặn đường giết anh, Dương Thanh nghi ngờ chuyện này có liên quan đến nhà họ Tiết.

 

Một đêm tĩnh lặng. Sáng hôm sau Dương Thanh vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tần Đại Dũng đang đeo tạp dề bận bịu ở trong bếp.

 

“Bố, rau bố cắt to quá”.

 

“Bố, bố cho nhiều dầu ăn quá”.

 

“Bố, bố cho nhiều muối quá nhưng lại bỏ ít hạt tiêu”.

 

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Tần Y từ trong phòng bếp truyền ra.

 

Hóa ra là Tần Y đang dạy Tần Đại Dũng nấu ăn, Tần Đại Dũng lần đầu tiên nấu ăn, cái gì cũng không biết.

 

Cuối cùng Tần Y phải đích thân ra trận làm điểm tâm.

 

Tần Đại Dũng đầy vẻ xấu hổ nói: “Hầy! Bố già rồi, vô dụng rồi, đến cơm còn không biết nấu”.

 

Dương Thanh cười nói: “Bố, bố đừng đánh giá thấp bản thân mình. Đâu phải ai sinh ra cũng đã biết làm”.

 

“Chỉ có anh là giỏi nịnh nọt thôi!”, vẻ mặt Tần Y khinh thường nói.

 

Dương Thanh bất lực nói: “Anh nói thật mà”.

 

Năm năm trước, anh rời đi không lời từ biệt, khi rời khỏi Tần Thanh Tâm, anh chỉ muốn một ngày nào đó có thể xứng đáng với Tần Thanh Tâm.

 

Cuối cùng sau khi đã đủ điều kiện, anh lại vô tình dây phải hết kẻ địch mạnh này đến kẻ địch mạnh khác.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement