Sau khi hành lý chuyển đến cửa ký túc xá, Vân Li cùng Phó Chính Sơ liền chuẩn bị cùng Phó Chí Tắc đến cổng trường.

Bên trong khuôn viên xanh hóa rất tốt, hàng cây hai bên con đường xanh um tươi tốt.

Bây giờ gần giữa trưa, ánh mặt trời gần như ngả theo phương thẳng đứng, ánh sáng đan xen mà rải rác trên mặt đất.

Ba người sánh bước bên nhau trên con đường đầy gạch, gió êm dịu hây hây, thoải mái lại mãn nguyện.

Trên đường đều là tân sinh viên nhập học, trong đó cũng không thiếu người đến báo danh, xách bao lớn bao nhỏ, mồ hôi đổ đầm đìa.

Vân Li trong lòng không khỏi có chút cảm kích.

Vân Li do dự một lúc, muốn hỏi bọn họ có muốn dùng bữa cùng nhau không.

Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không nói ra.

Dọc theo đường đi Phó Chính Sơ đều lải nhải giới thiệu hoàn cảnh trường học cho Vân Li, chỉ chốc lát sau đã đến cổng trường.

Trước khi đi, Phó Chí Tắc qua loa dặn dò Phó Chính Sơ một chút: "Nhớ tự chăm sóc bản thân."
Ngước mắt nhìn về phía Vân Li.

"Cô cũng vậy."
Vân Li bắt đầu hối hận vừa nãy không mời nhau ăn cơm, cho dù bị cự tuyệt.

Chỉ cần có dũng khí nói ra cũng tốt mà.


Sinh hoạt của nghiên cứu sinh ngoài ý muốn không bận rộn như trong tưởng tượng, sau khi xác định được lịch học thì cơ bản mỗi tuần đều có mấy ngày nhàn rỗi.

Vân Li cũng không phải là người đặc biệt nỗ lực, không có tiết học thì cô ăn không rồi ngồi.


Những lúc rảnh rỗi, Vân Li thường xuyên nhớ tới Phó Chí Tắc.

Đây là Vân Li từ khi sinh ra cho tới nay, lần đầu tiên vô duyên vô cớ thường xuyên đi để ý người khác.

Giống như bị dính bùa.

Mặc dù Phó Chí Tắc luôn bày ra bộ dáng người sống chớ đến gần, bất kể Vân Li nói cái gì, anh đều thẳng thừng từ chối.

Dù sao thì anh lớn lên đẹp như vậy, nhiều năm như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tìm phương thức liên hệ của anh, khẳng định anh cũng cảm thấy phiền.

Chớp mắt cái liền đến trung thu.

Đặng Sơ Kỳ gọi cho cô, nói là cô nàng và Hạ Tòng Thanh đều được công ty phát bánh trung thu, nhiều như thế hai người họ lại ăn không hết, cho nên cũng mang một hộp đến cho Vân Li.

Vân Li không thích ăn bánh trung thu, nhưng cũng không muốn lãng phí lòng tốt của họ.

Hai người hẹn nhau ăn tối tại một quán cơm Hồ Nam gần trường.

Bởi vì tết trung thu được nghỉ, những sinh viên không về nhà cơ bản sẽ cùng nhau đi ăn cơm.

Cửa hàng này tương đối có tiếng ở vùng lân cận, sinh viên trường Nam Lý Công đều rất thích đến đây, trong tiệm rất sôi động náo nhiệt, tiếng người ồn ào.

Đặng Sơ Kỳ tay chân nhanh chóng gọi một vài món, sau đó đưa thực đơn cho Vân Li, hỏi: "Cậu định về nhà vào ngày quốc khánh sao?"
"Không được, hiện tại còn quá sớm." Nghĩ đến những gì Vân Vĩnh Xương nói lần trước, Vân Li lắc lắc đầu.

"Tớ vẫn muốn giữ cái mạng nhỏ này."
"Vậy cậu định giữ cái mạng này làm gì?" Đặng Sơ Kỳ cũng coi như thấy nhiều nhưng không trách.

"Không sao nếu không có việc gì thì tới nhà tớ ở đi.

Hạ Hạ sẽ về nhà mẹ đẻ khi đến kỳ nghỉ, để lại một mình tớ cô độc."
Vân Li nghĩ bản thân cũng không có chuyện khác, liền đồng ý ngay và luôn.

Nói nói, Đặng Sơ Kỳ đột nhiên thở dài một hơi: "Bạn cùng bạn hồi cấp hai của tớ mấy ngày hôm trước có phát thiệp cưới cho tớ."
"Sau khi tới với mẹ tớ nói chuyện này, bả cư nhiên hỏi tớ có đối tượng chưa".

"Hy vọng bà ấy có thể học hỏi từ mẹ nhà người ta, sắp sếp vài buổi xem mắt cho tớ."
"Tại sao cậu không biết nỗ lực một chút chứ?"
Vân Li còn chưa uống vào một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra.

"Nói đi hiện tại cậu và cậu nhỏ của Hạ Hạ tiến triển tới đâu rồi?" Đặng Sơ Kỳ biết Vân Li chưa bao giờ nói chuyện yêu dương, cô nàng cũng đoán không ra Vân Li thích người ta sẽ làm cái gì.

"Khá tốt." Vân Li nhàn nhạt nói.

Đặng Sơ Kỳ kinh hãi, vội vàng truy vấn: "Các cậu phát triển ra sao?"
"Lão tử nói có là không, không là có , cái không của tớ nhất định đã đến cảnh giới, không phải khá tốt à."
"......"
Bởi vì có lúc trước giao thiệp, ngày 11 buổi sáng, Vân Li thu dọn đồ đạc, tắm rửa thay quần áo ở ký túc xá, liền trực tiếp đến nhà Đặng Sơ Kỳ.

Khi tới nơi Hạ Tòng Thanh đã trở về nhà ông ngoại của cô ấy.

Hai người họ cũng không có kế hoạch ra ngoài chơi, một người nằm sô pha, phần lớn ngáo ngơ vượt qua thời gian.

Hạ Tòng Thanh sẽ trở lại trước một ngày khi kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, sau đó là Phó Chính Sơ trong tay cầm đầy bao lớn bao nhỏ.

Cùng các cô chào hỏi, Phó Chính Sơ liền nói: "Em đây xuống trước, em sợ cậu nhỏ đi trước."
"À ừ." Hạ Tòng Thanh nhìn về phía Vân Li, "Li Li, hiện tại cạu nhỏ tôi muốn đưa em trai tội về trường, cô muốn đi với bọn họ không, một lát nữa không cần quá giang xe."
Dựa theo kế hoạch, Vân Li định gọi cơm hộp để ăn chung với Đặng Sơ Kỳ, ăn xong rồi đi.

Vốn định hoàn thành từng bước một, nhưng chưa kịp nói nửa câu từ chối thì, Đặng Sơ Kỳ liền thây cô đồng ý.


"Được ó!"
Đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Vân Li, cô nàng chớp chớp mắt, giấu đầu lòi đuôi nói: "Một mình cậu về trễ như thế tớ cũng không yên tâm nha, hiện tại có xe đi nhờ, đương nhiên là phải đáp ứng rồi!"
Vân Li thật sự không thể xem nhẹ ý tác hợp trong mắt của cô nàng.

Một lát, Vân Li uyển chuyển nói: "Nhưng tôi muốn thu dọn đồ đạc, chắc sẽ mất khoảng thời gian"
Lúc này Phó Chính Sơ không sao cả, ngồi xuống móc di động ra: "Để em nói với cậu nhỏ một tiếng, kêu cậu đợi."
"......"
Đặng Sơ Kỳ vạch trần cô: "Cậu có gì để dọn chứ, hơn nữa có chút đồ đạc có thể trực tiếp để đây khỏi mang đi, dù sao sau này cũng không phải sẽ không qua đây à."
Vân Li bó tay, chỉ có thể về phòng thu dọn đồ đạc.

Vừa ra đến trước cửa, Hạ Tòng Thanh nhớ tới nói: "Đúng rồi Li Li, hai ngày này tôi về nhà quên mất, tôi vừa mới gửi cho cô một vài công việc, cô xem cô cảm thấy hứng thú cái nào"
Vân Li sửng sốt, vốn tưởng rằng Hạ Tòng Thanh chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ đến việc làm phiền cô ấy.

Hạ Tòng Thanh lại bổ sung: "Còn lại có nghe Từ Thanh Tống, EAW muốn tuyển một chuyên viên hành chính nhân sự, đoán chừng vẫn còn chức vụ khác, tối nay tôi gửi HR WeChat của bọn họ cho cô."
......!
Cách mấy ngày về tới trên xe.

Sau khi xe nổ máy, vì để Vân Li bớt ngượng ngùng, Phó Chính Sơ chủ động bắt chuyện với cô: "Chị Li Li, gần đây chị tìm việc ạ?"
"Đúng vậy."
"Chị định đi EAW sao?" Nói đến này, Phó Chính Sơ ngữ khí u oán, " Vốn dĩ nghỉ hè em cũng muốn đi thực tập, kết quả mỗi ngày bị mẹ em kêu trông cửa hàng."
"......"
Vân Li xem xét Phó Chí Tắc liếc mắt một cái, không biết trả lời ra sao.

"Em cảm thấy đi EAW cũng không tồi, ít ra thì đãi ngộ cũng tốt, anh trai em rất hào phóng với công nhân." Phó Chính Sơ cái hay không nói, nói cái dở, "Hơn nữa cậu nhỏ cũng ở đó, hai người có thể phối hợp lẫn nhau một chút."
Nói xong, cậu ta còn muốn nhận được sự khẳng định của đương sự: "Đúng không tcậu nhỏ?"
Phó Chí Tắc liếc cậu ta.

Có thể là bị ánh mắt này làm cho kinh sợ, Phó Chính Sơ không dám khách sáo lấy tên tuổi Phó Chí Tắc tìm phiền toái.

Cậu ta kịp thời thu liễm, thay một lý do đáng tin cậy: "Chị Li Li, với lại nhà chị ở gần Hải Thiên Thành, qua đó cũng rất tiện."
Tuy rằng Vân Li chưa nói cái gì, nhưng không khỏi cảm thấy đuối lý.

"Ừ, trở về tôi sẽ suy xét một chút."
Lái xe dọc theo con đường này, đi qua Đại học Công nghệ Nam Vu, lại đến Thất Lý Hương Đô.

Phó Chính Sơ xuống xe trước, trên xe còn lại hai người.

Lại trở về yên tĩnh.

Vân Li thậm chí có loại trở về cái đêm khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, chẳng qua lần này vị trí cô ngồi đổi thành phía sau.

Cô cũng không cảm thấy không được tự nhiên, suy tư tình hình hiện tại.

Theo góc độ của đối phương, dù cho vài lần gần đây có người xa lạ có cử chỉ quái dị đối với anh, lại đột nhiên muốn đến làm việc trong đơn vị của anh.

Là người bình thường đều sẽ cảm thấy có ý đồ gây rối.

Vân Li rối rắm có nên giải thích một chút hay không.

Lời còn chưa ra, Phó Chí Tắc đột nhiên lên tiếng: "Vân Li Li?"
Vân Li ngơ ngẩn, giọng điệu nhẹ nhàng liên thanh từ của Phó Chí Tắc.

Thậm chí......!rất đáng yêu?
Còn chưa kịp phân rõ nơi xưng hô này phát ra, Vân Li lại nghe anh hỏi: "Ngày đó cô mua bánh kem ở cửa hàng nào?"
"Bánh kem?" Rất mau liền phản ứng lại đây là bánh bông lan cuộn, Vân Li trả lời, "Tôi tự làm."
Phó Chí Tắc dừng lại, không nói thêm nữa: "Ừ."
Vân Li thật cẩn thận: "Làm sao vậy?"
Phó Chí Tắc: "Ông già nhà tôi rất thích."
"À ừ, mỗi lần tôi làm đều làm rất nhiều, một người ăn cũng không hết.

Bỏ tủ lạnh cũng lãng phí." Vân Li nói, "Nếu nhà anh thích thì lần sau tôi làm xong có thể mang cho anh một ít."

Vừa lúc đến cửa tiểu khu, Phó Chí Tắc dừng lại xe: "Cảm ơn, nhưng không phiền."
Cho dù Vân Li người bị cự tuyệt.

Cũng không thể không muốn cảm thán một chút, người này đúng là tường đồng vách sắt.

Sau nhiều lần bị từ chối, nội tâm Vân Li có chút chết lặng.

Suy nghĩ của cô còn đặt ở cái xưng hô của anh, cùng với những gì vừa nãy, thất thần gật đầu: "Vậy tôi về trước."
Khi nắm lấy cửa xe, cô dừng lại.

Vân Li không nhịn xuống nói: "Gần đây tôi tìm công việc, đã để cho chị Hạ Hạ giới thiệu giúp tôi mấy phần, còn chưa chọn được cái sơ yếu lý lịch nào." Nói xong, cô tạm dừng, uyển chuyển bổ sung: "Anh có ý tưởng gì không?"
Cô cũng không thể nói thẳng, tôi có thể đến EAW phỏng vấn, anh không thích tôi liền không đi.

Nếu anh có ý kiến, thì cô có thể loại trừ trực tiếp EAW.

Phó Chí Tắc quay đầu lại.

Lặng im.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô có thể hiểu quá rõ ràng, nhưng giờ khắc này, Vân Li có thể đọc được năm chữ ghi trên mặt anh rất rõ ràng "Đâu phải chuyện của tôi".

Cẩn thận nghĩ lại, xác thật quá mức tự mình đa tình, cô tìm việc chỗ nào, quả thật cũng đâu liên quan gì tới anh.

Lời này thì có vẻ, giống như anh rất để ý cô có xuất hiện ở trước mặt anh hay không.

Vẫn chưa tìm được cách để cứu vãn tình hình.

Phó Chí Tắc bỗng nhiên nói: "Hạ Tòng Thanh đề cử cho cô công việc gì?"
"A?" Vân Li theo bản năng lấy ra di động, đưa cho anh, "Chừng gần này."
Phó Chí Tắc cầm xem.

Thông tin Hạ Tòng Thanh gửi cho cô bao gồm bản vắt tắt công ty cùng với yêu cầu chức vụ.

Phó Chí Tắc nhanh chóng lướt vài cái, lâu lâu hỏi vài câu, chuyên ngành của cô, cùng với kỳ vọng đối với công việc và đãi ngộ tiền lương.

Ánh chiều tà rơi trên sườn mặt anh, có thể thấy rõ một tầng lông tơ tinh tế.

Quần áo nhiễm một màu sắc mỏng bằng họa tiết ngôi sao.

Như thể những chùm pháo hoa lao lên bầu trời theo nhịp tim, tầng tầng lớp lớp nổ tung, thế giới trở nên sắc thái sặc sỡ.

Người trước mắt, vào giờ phút này dường như kéo gần khoảng cách với cô.

Qua vài phút, Phó Chí Tắc giống như giảng giải một vấn đề, so sánh ưu khuyết điểm của một số công ty.

Cuối cùng, khách quan mà cho cô một đáp án.

"EAW tương đối thích hợp với cô."
==============================
T2142117012022.


Advertisement
';
Advertisement