Vừa mới nói xong, một người đàn ông mặc đồng phục từ trong tiệm liền đi ra, kêu Phó Chí Tắc đến hỗ trợ.

Anh đáp lại, gật đầu nhẹ với hai cô nhẹ, liền quay đầu đi vào trong.

Đỗ Cách Phi cũng ý thức được hai người này quen biết nhau, sắc mặt tái xanh.

Vân Li thấp giọng nói: "Tôi đây cũng đi trước."
"À," Đỗ Cách Phi điều chỉnh lại biểu tình, vẫn ôm cánh tay của cô, "Vậy tôi cũng đi, chúng ta cùng đi."
Vân Li có chút kháng cự, nhưng cũng không né tránh, tự mình đi về phía thang cuốn.

Đỗ Cách Phi bên cạnh đi theo, dường như tán gẫu: "Hai người quen nhau à?"
Vân Li: "Xem như là vậy."
"Phải không?" Đỗ Cách Phi thở dài, ngữ khí mang theo một chút oán trách, "Nếu cô nói sớm cho tôi biết, tôi nhất định cũng sẽ không làm loại chuyện này.

Cô như vậy tôi rất xấu hổ."
Vân Li nghiêng đầu xem cô ta.

Đỗ Cách Phi vẫn mang theo nụ cười trên mặt: "Nhưng không sao, tôi tin tưởng cô cũng không phải cố ý."
"......"
Hơn 20 năm nay Vân Li chưa gặp một trường hợp nào mà cái người không biết xấu hổ như thế này cả.

Đến trình độ trả đũa còn có thể lật ngược mới hay.

Tâm trạng không tốt khi cãi nhau với Vân Vĩnh Xương còn chưa khôi phục, lại vô duyên vô cớ ở trước mặt Phó Chí Tắc, bị người xa lạ này kêu sai đi làm súng lục.

Đường môi cô kéo thẳng, cảm thấy không phát hỏa cũng coi như là cho mặt mũi.

Vân Li thong thả nói: Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện."
"Đúng vậy, vì chúng ta chưa nói chuyện, sao cô nhớ được tôi vậy?" Phảng phất không nhận thấy được cảm xúc cô, Đỗ Cách Phi chớp mắt, "Tôi còn rất thụ sủng nhược kinh nha."
Vân Li có lệ hỏi lại: "Cô sao?"
Đỗ Cách Phi: "Trí nhớ rất tốt nha."
Vân Li: "Vậy à."
"Nói mới nhớ, cô còn rất giống với một người bạn tốt của tôi.

Mỗi lần, cô ấy thấy tôi coi trọng thứ gì, liền sẽ cố ý mua thứ đó giống tôi." Làm màu hồi lâu, Đỗ Cách Phi cuối cùng thiết nhập chủ đề chính, bừng tỉnh nói, "Đúng rồi, lần trước cũng không thấy cô có ý kia với anh chàng đẹp trai đó, là bởi vì nghe được tôi tìm Từ tổng muốn xin số WeChat của anh ta sao?"
Vân Li nhất thời nghẹn lời.

Bị lời nói làm cho thái quá này không biết trút bỏ chỗ nào.

Đỗ Cách Phi thay cô cam chịu, cười cười: "Bất quá để cô hiểu lầm, tôi đối với loại nghèo nàn——" tạm dừng, cô ta tìm một từ nhẹ nhàng hơn: "Một thằng thợ không có bản lĩnh duy tu gì, không có hứng thú."
Vân Li nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"

"Vừa rồi cô không thấy sao? Một tay dính bụi, dơ muốn chết." Đỗ Cách Phi nói, lúc đầu tôi còn tưởng là bạn của Từ tổng, hẳn ra ít nhất có thể làm quản lý cửa hàng, xem ra quan hệ bọn họ cũng chẳng ra gì."
"......"
Những năm trước, có một đoạn thời gian, điều kiện nhà Vân Li rất kém cỏi.

Khi đó Dương Phương sinh Vân Dã suýt nữa là khó sinh, vẫn luôn dưỡng bệnh ở nhà.

Vừa lúc gặp nhà xưởng nơi Vân Vĩnh Xương làm việc cũng đóng cửa, gia đình không thu nhập được gì, đường đi khó khăn.

Tìm không thấy công việc ông cũng không dám nhàn rỗi, sau này liền dựa vào công trường dọn gạch để nuôi gia đình.

Mỗi lần tụ tập với họ hàng, sẽ có vài người ỷ vào điều kiện trong nhà tốt hơn bọn họ một chút, liền trào phúng gấp đôi, dương võ dương oai.

Một số người trong đó thường xuyên đánh đồng tình danh nghĩa, nói Vân Vĩnh Xương không văn hóa chỉ có thể làm những công việc này, mùi hôi trên người tiến vào làn da dùng hòa trong xương cốt, có tắm cũng không sạch.

Lúc ấy Vân Li còn nhỏ, tính cách cũng không sợ người lạ giống hiện tại.

Thời điểm nghe thấy sẽ không giống như Vân Vĩnh Xương im lặng không đáp lại, nhiều lần đều cảm thấy ủy khuất với phẫn nộ thay cho papa, nhanh mồm dẻo miệng mà khịa lại.

Cho tới bây giờ, khi nhìn thấy những kẻ thân thích đó, cũng sẽ không có sắc mặt gì tốt cả.

Vì lẽ đó, cô ghét nhất loại người này, cứ nghĩ sông trong vinh quang phú quý, liền nghĩ đến bản thân là tài trí hơn người.

Lời này của Đỗ Cách Phi, cũng làm Vân Li nghĩ đến sự đối xử của ba mình lúc trước.

Nàng đè nặng lửa giận: "Xem ra điều kiện của cô khá tốt."
Đỗ Cách Phi: "Còn tốt chán."
Không đợi cô ta nói xong, Vân Li lại nói: "Vốn dĩ lần trước cô muốn xin Wechat của Phó Chí Tắc, tôi không rõ lắm.

Rốt cuộc ngày đó tôi thấy không ít người nhìn cô xin Wechat người ta, cũng không thể nhớ kỹ toàn bộ."
Rõ ràng cảm thấy cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt, lúc này đột nhiên bị cô phản dame, biểu tình Đỗ Cách Phi cứng đờ.

Vân Li không thể làm được giống cô ta, còn tươi cười đón chào khi đối với người thù địch, cô mặt vô biểu tình mà nói: "Đúng rồi, điều kiện cô tốt như vậy, sao anh ta chưa cho cô WeChat?"
Đỗ Cách Phi: "Đó là bởi vì ——"
"Ồ, xem ra anh ta không hề có hứng thú với cô." Vân Li căn bản không có ý định nghe cô ta nói gì cả, trực tiếp đánh gãy, "Cho nên người ta làm nghề gì, mỗi tháng gắng gượng bao nhiêu, có liên quan tới cô sao?"
......!
Cho đến khi Vân Li về đến nhà, cơn giận mới dần nguôi ngoai.

Cô hậu tri hậu giác phát hiện bản thân vừa mói dùng sức chiến đấu, tựa hồ phát huy vượt xa người thường.

Cảm giác này không thể tưởng tượng được, lại có chút lâng lâng, làm tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều.

Vân Li mở WeChat, phát hiện Dương Phương với Vân Dã đều tìm cô.

Dương Phương an ủi cô một phen, lời nói cũng như thường lệ, chủ yếu là khuyên cùng.

Mà Vân Dã cũng không biết nghe theo tiếng gió nào, nhắn tin vô cùng nhanh nhẩu: 【chị lại cãi nhau với ba? 】
Vân Li: 【 không phải em trên lớp sao? 】
Vân Dã: 【 mẹ kêu em an ủi an ủi chị.


Vân Li nhịn không được nói cho cậu: 【 chị mới cãi nhau với ba, cư nhiên cãi thắng.


Vân Dã: 【 Ò.


Vân Li: 【 em không cảm thấy rất không khó tin sao? 】
Vân Dã: 【 không cảm thấy.


Vân Li: 【? 】
Vân Dã: 【 chị cãi nhau nhau với em chưa từng thua trận nào, mỗi lần cãi là em không có lời nào để nói.


Vân Li: 【? 】
Vân Dã: 【 khả năng bản thân chị không để ý, ngày thường chị gặp người ta thì có lẽ ăn nói vụng về, nhưng khi tức giận, sức chiến đấu sẽ siêu cường.


Vân Dã: 【 bất quá cũng khá tốt.


Vân Dã: 【 xã khủng không có nghĩa là yếu đuối.


xã khủng: chứng sợ xh
Sau khi trò chuyện kết thúc, Vân Li vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cậu, lần đầu tiên cảm thấy thằng em trai này đáng đồng tiền bát gạo.

Cô đứng dậy, đến phòng bếp lấy cho mình một cây kem.

Sau khi xem lại "Chiến đấu", nhớ tới Đỗ Cách Phi nói Phó Chí Tắc là nhân viên bảo trì.

Mặc dù biết cái này là không đúng, nghe được người khác nói anh như vậy, trong lòng Vân Li chung quy vẫn không thoải mái.

Nói cho cùng, anh nói nghiên cứu hẳn là cũng tốt nghiệp.


Dựa theo bản cv của anh đẹp như vậy, hẳn là sẽ vào một công ty lớn hoặc làm nghiên cứu khoa học gì đó.

Cũng có thể là bởi vì cửa hàng này là do thân thích mở?
Nghĩ đến việc một vài người quen biết nhau trong bữa ăn lần trước, Vân Li cảm giác cái này có vẻ đúng hơn.

Vân Li ngồi trước máy tính một lúc ở trạm E, rất nhiều tin nhắn thúc giục cô, lương tâm cô bất an mà coi như không nhìn thấy.

Từ khi bắt đầu chuẩn bị thi lên thạc sĩ, Vân Li đều dành toàn bộ tâm trí cho phòng tự học rộng bốn mét vuông, khi đó thời gian cắt video vài phút đều là xa xỉ.

Mỗi ngày cô đều khát vọng được phóng khích khỏi nhà giam, nhưng ngày đó thực sự được tái sinh, cô lại học được một cách sống mới.

Lười biếng, nhưng thoải mái.

Đang lúc Vân Li ngậm cây kem, màn hình di động sáng lên nhắc nhở có một cuộc gọi điện video, rõ ràng là cái tên có độ nhận biết cao của Phó Chí Tắc.

Vân Li hoảng sợ, kem lạnh chảy xuống thực quản, theo bản năng phản ứng chính là anh gọi lộn số.

Do dự này một hồi,điện thoại tự ngắt máy.

Không nghe máy, nhất thời Vân Li cảm thấy vài phần ảo não, lại không tự giác mà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi cô chờ hai giây, màn hình lại hiển thị cuộc gọi điện video của Phó Chí Tắc.

Vân Li chuyển máy tính sang chế độ im lặng, mỗi một lần tiếng chuông di động reo lên đều khuếch đại trong giác quan của cô, ngay cả màn hình nền cũng run lên không nghe được.

Cố lấy hết dũng khí, Vân Li chuyển chế độ video sang chế độ thoại để trả lời, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà noi một câu: "Xin chào."
Đầu dây bên kia không đáp lại.

Vân Li ngày thường thích an tĩnh, nhưng giờ phút này, sự yên tĩnh này giống như một quả lựu đạn cần phát nổ.

Một tiếng tít, bên kia điện thoại truyền đến tiếng người ồn ào.

"Chị Li Li, chị có ở trường không?" Vân Li miễn cưỡng thông qua cái xưng hô mới biết đó là Phó Chính Sơ.

Đột nhiên cảm thấy mình mới vừa tim đập kinh hãi đều là tự mình đa tình.

Phó Chính Sơ: "Hôm nay trường học trăm đoàn hối, chị Li Li muốn đến quầy hàng chúng ta chơi không?"
Cô rất ít khi được bạn bè thân quen mời, nên Vân Li sẽ không cự tuyệt: "Có thể." Cô dừng một chút, lại nói: "Phản ứng đầu tiêm của tôi khi nhận được điện thoại, còn tưởng là cậu nhỏ của cậu gọi đến."
Tuy nhiên, Phó Chính Sơ dường như không nghe rõ, thanh âm lớn chút, "Em đang làm việc, muốn tới cổ vũ ạ ——"
Cậu ta vội vàng cúp điện thoại.

Vốn dĩ cô muốn thăm dò Phó Chí Tắc có ở đó không, nhưng sau một hồi suy tư, Vân Li lại cảm thấy hổ thẹn về sự thăm dò của mình, Phó Chính Sơ có thể chỉ nhiệt tình mời cô, nhưng dường như thể hiện rõ bản thân cô bất lương rắp tâm.

Khả năng Phó Chính Sơ cũng không ở trường học, chỉ là vừa vặn Phó Chí Tắc ở bên cạnh cậu ta.

Huống chi, cô cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Cho dù Phó Chí Tắc không có, cô liền không đi hỗ trợ Phó Chính Sơ sao?
Vân Li càng thêm hổ thẹn mà phát giác ——
Cô thực sự nghĩ như vậy.

......!
Đoàn Bách Hối là các xã đoàn tổ chức tiến hành tập trung tuyên truyền hoạt động trong trường học, mỗi người sẽ phụ trách dựng lều trại ở hai bên sân trường, dựng những con rồng dài, tựa như một phiên chợ sôi động vào buổi trưa.

Lần cuối cùng Vân Li tiếp xúc với loại hoạt động tương tự là khi cô mới vào đại học.

Chẳng qua phỏng vấn diễn ra không mấy suôn sẻ, thế cho nên giai đoạn khoa chính quy cũng không có tham gia bất luận xã đoàn tổ chức nào cả.

Buổi chiều cũng không có việc gì làm, Vân Li cắn một miếng kem, xách túi bước ra ngoài.

Trường học cách khu nhà thuê không xa, Vân Li đi bộ đến cổng trường, bắt chuyến minibus đến trường như thường lệ.

Vẫn còn một khoảng cách để đến sân trường, Vân Li liền nghe được âm thanh dày đặc ồn ào, lối vào chi chít đầu người, một sân khấu nhỏ được dựng lên ở giữa sân.

Sau khi xuống xe, Vân Li chuyển động theo dòng người, người tuyên truyền tựa hồ xem cô là tân sinh viên của khoa chính quy, sôi nổi phát giấy tuyên truyền cho cô.

Đi rồi một vòng, thật vất vả mới tìm được Phó Chính Sơ ở góc sân trường.

"Chị Li Li!" Phó Chính Sơ mặc áo đồng phục, mang mũ có logo trường Nam Lý Công.

Ban đầu còn nôn nóng nói với tân sinh viên, vừa thấy Vân Li đến dứt khoát mà nhét tờ tuyên truyền cho tân sinh viên.

Chú ý thấy trên tay Vân Li ôm một xấp tờ rơi tuyên truyền dày cộp.

Phó Chính Sơ: "Mấy cái này không tốt đâu, chị Li Li, chị nhìn xã đoàn của chúng ta đi."
Cậu ta bá đạo một phát lấy đi đống quảng cáo, đồng thời lấy túi văn kiện đang đeo trên cô đưa cho Vân Li.

Là một xã đoàn thể thao ngoài trời có tên là "Phán Cao".

Phó Chính Sơ ra vẻ đứng đắn, thanh thanh tiếng nói: "Chúng em là xã đoàn ngoài trời duy nhất trong trường, cũng là quy mô lớn nhất, em là phó xã trưởng."
Vì để làm nổi bật lực lượng cạnh tranh nhà mình, Phó Chính Sơ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa gần đây em dốc sức bình sinh để kéo tài trợ, siêu cấp nhiều tiền nha!"
Cậu ta vừa dứt lời, Vân Li phát hiện phía dưới viết một đoạn lời nói —— "Tài trợ bởi trung tâm thể nghiệm EAW thực tế ảo".


Phía sau còn kèm theo địa chỉ cụ thể với giới thiệu ngắn gọn về EAW, với tờ rơi này, bạn có thể được giảm giá 20% khi mua sắm tại cửa hàng..

Vân Li: "......"
Quày hàng thể thao ngoài trời "Phán Cao" không lớn,bao gồm hai chiếc bàn dài 1,5 mét hình chữ L, vài sinh viên ngồi dưới đất và hướng dẫn tân sinh viên điền vào mẫu khai báo.

Với tư cách là nhà tài trợ, EAW đã thành công in logo của riêng mình cùng với hình ảnh chủ doanh nghiệp hạng mục trên lều trại quầy hàng của bọn họ.

Banner cuộn của gian hàng ngoài ý muốn có chút xa, đằng trước có bày một cái bàn phẳng, trên mặt đất có cái thùng của EAW chưa khui.

Vân Li đứng trước gian hàng, chú ý thấy banner cuộn kia lâu lâu lộ ra cái chân người.

Là Phó Chí Tắc.

Hai chân của anh, mặc quần tây chỉnh tề, không che đậy được thân hình cao dài thẳng.

Dao rọc giấy rạch một đường băng keo xuống khiến thân thể anh lui về phía sau, lộ ra góc nghiêng rõ ràng.

Ánh nắng như thiêu đốt khiến màu da anh càng thêm tái nhợt, hai tròng mắt lúc sáng lúc tối, rõ ràng ngũ quan có thể nói, ngược lại hờ hững không tiếng động giữa người đến người đi.

Như thể đột nhiên ý thức được cái gì, Phó Chí Tắc giương mắt nhìn phía về phía cô.

Cảm thấy rằng mình là một kẻ cuồng rình coi, Vân Li vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, cũng may Phó Chính Sơ phát hiện sự tồn tại của anh, trực tiếp dùng một âm thanh vang lên kêu gọi cắt ngang chột dạ Vân Li nhìn trộm.

"Cậu nhỏ!" Phó Chính Sơ dọn một thùng giấy, thở phì phò chạy về phía Phó Chí Tắc.

Vân Li chậm rãi đi theo, bắt gặp ánh mắt của Phó Chí Tắc, không quá tự nhiên mà gật gật đầu.

Phó Chí Tắc không phản ứng quá nhiều trước sự xuất hiện của cô, đạm mạc mà nhìn cô một cái sau, tiếp tục sắp xếp các hộp các tông mà Phó Chính Sơ dọn đến.

Bên trong có một ít giấy bút kỷ niệm được xếp chồng lên nhau gọn gàng, túi vải có in tiếng Nhật, ba chữ EAW và địa chỉ được in trên các góc, có vẻ như là hàng đặt định chế.

Phó Chính Sơ hỗ trợ đem vòng ném đặt trên bàn, sắp xếp một chút: "Đó là phần thưởng, dùng để thu hút mọi người.

ai chơi một lần thì sẽ đưa đưa một phần thưởng, cho bọn họ chọn thì càng tốt."
Đều là những phần thưởng thông thường, Vân Li lại chú ý tới cái túi vải màu xanh da trời có in hình mặt trăng khuyết, in nhuộm một mình ở phía dưới, là ánh trăng của ban ngày.

Vân Li thu hồi ánh mắt, lại nhịn không được nhìn lại lần nữa.

Phó Chí Tắc giờ phút này đang ở nghe Phó Chính Sơ giảng quy tắc phát phần thưởng, câu được câu không mà đáp lại, nghe cũng không để bụng lắm.

Vân Li không biết mình đang mong đợi điều gì, ban đầu cho rằng có một phần vạn khả năng hai người họ nhất trí l thỏa thuận kêu cô đến.

Hiện tại Phó Chí Tắc lạnh nhạt trực tiếp phá tan những ý nghĩ kỳ lạ.

Đứng ở tại chỗ có chút gò bó, Vân Li đành phải lăn qua lộn lại chơi với mấy cái giải thưởng trên bàn.

"Mấy phần thưởng đó có phải khá tốt không ạ?" Phó Chính Sơ đột nhiên hỏi cô, ngữ khí đắc ý dào dạt.

"Đều rất tốt." Vân Li có chút ngượng ngùng, có lẽ để bản thân bớt xấu hổ, cô lại tìm chút đề tài, "Cũng trùng hợp thật, hôm nay buổi sáng chị đi phỏng vấn ở EAW."
"Vậy thật tốt quá chị Li Li, về sau hai người cùng một công ty rồi." Phó Chính Sơ nghe thấy tin tức này dị thường vui vẻ, quay đầu cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu nhỏ à~~"
"Đừng làm phiền chị Li Li nha."
Tưởng rằng Phó Chí Tắc sẽ không phản ứng, anh lại đột nhiên mở miệng: "Tôi về trước."
Phó Chính Sơ: "Cậu nhỏ sao cậu có thể đi chứ!"
Phó Chí Tắc: "Không làm phiền."
Phó Chính Sơ: "Cháu sai rồi."
......!
Phó Chính Sơ vội vàng nói sang chuyện khác: "Nếu chị Li Li có duyên với EAW như vậy, không bằng khi chúng ta là người trải nghiệm đầu tiên? Quà tặng của chúng ta sẽ đều có logo của EAW nha."
Ngữ khí câu hỏi này của cậu ta tựa hồ muốn có một câu trả lời khẳng định, Vân Li ậm ừ, "Vậy lát nữa chị có thể chơi một chút......"
Phó Chính Sơ: "Chị muốn cái nào? Em kêu cậu nhỏ giữ cho chị!"
Vân Li cố ý che giấu tâm tư muốn cái túi vải, có điều giữ lại mà trả lời: "Đều khá tốt."
"Như vậy ạ." Phó Chính Sơ làm người ngay thẳng, vẻ mặt không sao cả: "Quên đi, chị Li Li ngươi trực tiếp lấy một một món quà đi, không sao đâu, dù sao đều là EAW bên kia mua."
Còn chưa kịp cự tuyệt, Vân Li đã bị nhét một hộp bút kỷ niệm.

Phó Chính Sơ còn vẻ mặt bản thân vừa làm một chuyện tốt.

Vân Li: "......"
==============================
T6192221012022.


Advertisement
';
Advertisement