Vân Li không thể nhớ nổi cô quăng con robot ở xó nào.

Trong ấn tượng, trận đấu kết thúc cùng ngày, đội trưởng kêu bọn họ mang con robot của mình về nhà lưu làm kỷ niệm, lúc ấy Vân Dã còn ôm cái tray cầm chơi vài ngày, yêu thích không buông tay.
Nhất thời chợt có linh cảm, Vân Li muốn mân mê robot một lần nữa.

Sau khi tan tầm, Vân Li khô cằn trong căn nhà thuê mà chờ đến 10 giờ, vừa đến liền lập tức gọi điện video cho Vân Dã.
Vân Dã: 【đối phương từ chối yêu cầu cuộc gọi của bạn】
Vân Li: 【 sao em dám cúp máy chị】
Vân Li: 【??? 】
Bên kia lúc này Vân Dã hừng hực cõng cặp sách đến cổng trường, vì biết quá rõ hậu quả của việc phớt lờ Vân Li, nên cậu ở trên đường cũng không quên nói một câu 【 em còn ở trường 】.
Thời điểm quẹt thẻ trường để đi ra ngoài, điện thoại rung lên một chút, một vòng tròn lớn màu đỏ xuất hiện trên giao diện WeChat:【 tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.


Vân Dã: "......"
Hít một hơi thật sâu, bị vào danh sách đen, Vân Dã chỉ có thể gọi lại cuộc gọi video trên một app chat khác.

Hình ảnh rất tối, Vân Li chỉ thấy nửa khuôn mặt oán giận của mình trước ống kính, tràn đầy oán trách: "Em còn ở trường."
Vân Li u oán: "Thì ra nhận điện thoại của chị phải phân nơi à."
Vân Dã: "......"
Vân Dã: "Có người xung quanh."
Vân Li liếc cậu một cái, Vân Dã nóng nảy: "Bạn học của em sẽ cho rằng chị là bạn gái em."
Vân Li: "?"
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cả người Vân Dã mới thả lỏng lại: "Chuyện gì nói đi."
Vân Li thiết nhập chủ đề chính: "Em nhớ hồi chị học cấp 3 có tham gia trận đấu robot bóng đá không, sau đó không phải chị đem người máy mang về nhà à.

Em về tìm giúp chị, tìm thời gian nào đó kêu mẹ giúp cho chị."
Vân Dã: "Ò."
Vân Dã lại hỏi: "Chừng nào chị về nhà?"
Đối với lời thúc giục về hằng ngày của Vân Dã, Vân Li lựa chọn coi thường.
Vân Dã là học sinh ngoại trú, chặng đường về nhà chỉ mất mười phút, khi về đến nhà, cậu đi thẳng đến phòng Vân Li, lật ống kính.
Vân Li nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, Vân Dã lần lượt kéo các ngăn tủ ra, phần lớn đều là đồ cũ, giấy viết thư cũng đến ố vàng.

Thẳng đến khi tìm thấy con robot nằm trong ngăn kéo dưới cùng.
Nhiều năm đi qua, ngoài trừ thoạt nhìn lỏng lẻo, người máy cũng không thay đổi gì nhiều.

"Hẳn là cái này à?"
"Ừ."
"Vậy em đóng lại." Vân Dã mới vừa định đóng ngăn kéo lại, ánh mắt sắc bén của Vân Li, chú ý thấy bên trong có một phong thư mạ vàng.
"Cái phong thư màu lam kia cũng gửi cùng đi, còn cả quả bóng nhỏ bên cạnh chiếc cúp.

Cúp."
"Chờ đã!!" Phỏng chừng cũng không nghĩ tới sau khi Vân Li lợi dụng người ta toàn vẹn liền không lưu dư tình, Vân Dã không kiểm soát được âm lượng, cậu lập tức quay camera quay lại chính mình.
Vân Li cảnh giác: "Chị không nói chuyện với ba."
Vân Dã vẻ mặt không nói nên lời, bất an mà dùng ngón trỏ cào cào cái trán, "Không phải, kéo em ra khỏi danh sách đen của WeChat."
-
Hà Giai Mộng an bài cô với Phó Chí Tắc lấy cơm hộp vào thứ sáu
Sáng sớm tinh mơ đến công ty, Hà Giai Mộng tới một thành phố khác giao tài liệu, trước khi đi còn lôi kéo cô nhỏ giọng: "Lần trước Đỗ Cách Phỉ cư nhiên tới công ty chúng ta, ba mẹ cô ta hình như là bạn bè tiểu học của cha mẹ ông chủ, không nghĩ tới một mối quan hệ lâu dài như vậy lại có thể leo lên."
Vân Li có loại dự cảm không lành.
Loại linh cảm này rất mau sẽ ứng nghiệm.

Quay trở lại phòng làm việc, Vân Li phát hiện vị trí của mình rất nhiều đồ vật này nọ, không chỉ có chiếc áo khoác da trâu nữ treo trên ghế, còn có ly nước và son môi đặt lộn xộn trên bàn, bên dưới bàn có một đôi dép lê.
Những người khác vẫn chưa đi làm, không có bàn nào trống trong văn phòng.
Vân Li còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Đỗ Cách Phỉ đi đến, cô ta cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Li, nhưng vẫn quen thuộc mà phất tay chào hỏi cô.
Lần trước cũng coi như là kết hạ sống núi với Đỗ Cách Phỉ.

Hiện tại ở cùng cái bộ môn, Vân Li cũng không nghĩ đem quan hệ làm cương, mất tự nhiên mà "Ân" thanh tỏ vẻ đáp lại.
kết hạ sống núi: ý chỉ làm quen nhau qua việc kết thù
Đỗ Cách Phỉ lập tức ngồi xuống vị trí của cô.
"Hình như đây là vị trí của tôi." Vân Li nhắc nhở cô ta.
Người ngồi trên ghế không nhúc nhích, lấy gương soi soi lông mi, một bên nói: "Ngày hôm qua tôi đi làm, bọn họ nói thời gian thực tập của hai ta không giống nhau, ai đi làm thì người đó ngồi."
Vân Li nén giận: "Thời gian đụng nhau à?"
"Anh Tần nói cô tốt bụng, sẽ không đoạt vị trí của tôi đâu."
"......"
Anh Tần hẳn là chỉ nhân viên chính thức Tần Hải Phong trong cùng bộ phận, người mà Vân Li gặp vào ngày đầu tiên đi thực tập.

Đỗ Cách Phỉ tự giác giải quyết vấn đề này, lại nói: "Tôi không chạm vào đồ của cô, cô cũng đừng chạm vào của tôi."
Vân Li ý thức được, không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng, tựa hồ cô ta là một người tự mình đa tình.
Trên mặt cô không biểu tình: "Vậy cô nói rất quy củ."
"Đúng nha." Đỗ Cách Phỉ nhìn cô chớp chớp mắt, "Đúng rồi, tôi nhớ bộ phận kỹ thuật hôm đó phỏng vấn cô, sao lại tới nhân lực giống tôi thế?"
Cô ta lộ ra nghi hoặc khoa trương, "Hay là cô bị loại?"
Vân Li: "......"
Đỗ Cách Phỉ tiếp tục nói: "Cô cũng đừng quá khổ sở, dù sao đều là làm công, không có năng lực này không ăn khẩu cơm này."
"......"
Tần Hải Phong lúc này mới tới, nhìn thấy hai người bọn họ liền cười tủm tỉm nói: "Chào nha, đúng rồi Vân Li, Phỉ Phỉ cũng tới đây để thực tập, hai người hẳn là đi cùng với nhau vào thứ sáu, phòng nghỉ cũng có chỗ, hai người xem rồi phân chia thế nào nha."
"Anh Tần, Li Li là người khá tốt, nói nhường chỗ ngồi này cho em." Đỗ Cách Phỉ thanh âm mềm đi rất nhiều, nhìn về phía Vân Li, "Đúng không?"
Không nghĩ tới Vân Li hoàn toàn không bỏ qua, nói thẳng: "Cũng không có."
Vân Li cũng không ngốc, "Anh Tần""Phỉ Phỉ" đều gọi nhau rồi, cho nên cô không cần tốn sức ở đây làm chi.

Xách túi đi ra cửa.
Khoảnh khắc không khí bên ngoài đập vào mặt, Vân Li mới cảm thấy bản thân mới bình tĩnh lại.
Không ngờ ngày thứ hai đi thực tập lại gặp phải chuyện máu chó như vậy.
Đến cửa phòng nghỉ, may mà bên trong không có ai.
Vân Li tìm một chỗ ngồi xuống, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết chuyện như này ra sao, khả năng là chờ Hà Giai Mộng trở về rồi hỏi lại.
Đây là lần đầu tiên Vân Li gặp một người như Đỗ Cách Phỉ.
Ở trong phòng nghỉ được một lúc, thần kinh của Vân Li luôn ở trong trạng thái khẩn trương, vì sợ trong nháy mắt sẽ có người đẩy cửa bước vào.
Không nghĩ tới người đầu tiên bước vào lại là Phó Chí Tắc.
Anh nhìn Vân Li một cái, đi đến quầy bar gần đó, xúc một thìa hạt cà phê, liền ấn nút, sơ mi trắng với quần tây kéo thẳng tắp đôi chân thon dài.
Vân Li nghe thấy tiếng hạt cà phê bị nghiền nát.
Sau khi máy pha cà phê bắt đầu chiết xuất, Phó Chí Tắc chỉnh vị trí của cốc dưới, sau đó dựa vào bàn, cúi đầu nhìn ra cửa xả nước.
Vân Li nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Chí Tắc, thẳng đến khi tiếng nước ngừng lại, Phó Chí Tắc cầm cái ly muốn đi ra ngoài, cô mới mở miệng: "Cái kia, cà phê rất thơm."
Phó Chí Tắc dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: "Cô cũng muốn?"
Vân Li ngốc một chút.
Phó Chí Tắc đặt chiếc cốc lại quầy bar, lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần,trong khi đợi cà phê, anh hỏi: "Sao ngồi ở đây?"
Vân Li không muốn để Phó Chí Tắc biết chuyện bản thân bị đoạt chỗ làm việc, có vẻ bản thâ quá uất ức, liền hàm hồ nói: "Tôi đến đây ngồi vài phút......"
Anh không hỏi nhiều, đem cà phê đến chỗ Vân Li, để hai túi đường cùng một que khuấy được đóng gói riêng ở bên cạnh.
Ứng phó nguy hiểm đi qua, Vân Li nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng chát chát, Vân Li cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, chất lỏng mới vừa vào miệng nháy mắt làm Vân Li cau mày.
Anh thích uống mấy thứ đắng vậy sao?
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Vân Li đổ cả hai túi đường vào cà phê, dùng que khuấy vẽ xoắn ốc trong cái ly.
Gần 10 giờ, Phó Chí Tắc lại vào phòng nghỉ, Vân Li cũng không nghĩ tới Phó Chí Tắc đến hai lần trong một buổi sáng.
Nhìn thấy Vân Li, anh tựa hồ cũng không bất ngờ, lập tức đi thẳng vào quầy bar để pha một tách cà phê.
Vân Li có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ.
Lần này, Phó Chí Tắc tựa hồ không định rời đi, bản thân kéo ghế ngồi xuống, dựa vào kia không nhanh không chậm mà uống cà phê.
Hai người ngồi trên một đường chéo, không làm gì cả, bầu không khí sao mà nó cứ quái dị.

Lâu rồi, Vân Li thật sự chịu không nổi, chủ động hỏi: "Anh không làm việc à?"
Phó Chí Tắc: "Sờ cá."
Sờ cá: ám chỉ sự lười biếng, không làm việc đàng hoàng, không làm chính sự
Ngồi trên ghế, Phó Chí Tắc một bàn tay chống cằm, nhìn cửa chớp chớp, hốc mắ gầy tràn đầy ánh nắng.

Một lát sau, anh hỏi Vân Li: "Có sách không?"
Vân Li móc cuốn sách từ trong túi ra《 Làm thế nào để tôi tìm được công việc đầu tiên?》, đưa cho Phó Chí Tắc.
"......"
Nói hai người lấy cơm cùng nhau, nhưng Phó Chí Tắc không thông báo cho cô.
Vân Li đi toilet rồi trở về, thấy hộp cơm được đặt trên bàn phòng nghỉ, cái bàn bên cạnh đã đầy người, Vân Li đi vào chưa được vài giây liền lui ra.
Tự giác mà đến văn phòng, tìm một ghế trống để ngồi một lúc.
Sau khi đồng nghiệp trở lại, Vân Li lại có chút xấu hổ, dứt khoát đi trung tâm khoa học kỹ thuật tìm cái ghế ngồi nghỉ chân.
Vân Li cảm thấy mình sắp viết hai chữ "Uất ức" trên mặt.
Sau khi ngồi bên ngoài khoảng 45-50 phút, Vân Li như một kẻ thất bại đẩy cửa phòng nghỉ.
Trong túi chỉ còn một phần cơm hộp cuối cùng, hoàn toàn nguội ngắt.
Tâm tình Vân Li không tốt, ngồi vào cái bàn phát ngốc hồi, thẳng đến khi có người đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Tầm mắt hai người đều rơi xuống phần cơm hộp cuối cùng.
Phó Chí Tắc dẫn đầu mở miệng: "Ăn chưa?"
Vân Li do dự một hồi, nói: "Ăn rồi, còn anh?"
Phó Chí Tắc an tĩnh một lát, cũng nói: "Ăn rồi."
"......"
Hai người lại trầm mặc mấy chục giây, Vân Li có chút hoài nghi: "Vậy anh vào, là có chuyện gì không?"
"......!Làm một ly cà phê."
Nhìn hộp cơm trên bàn, Vân Li nuốt nuốt nước miếng.
Ăn đến một nửa, Vân Li thấy Phó Chí Tắc quẹo vào chỗ đi, trên tay cầm một túi giấy bánh mì, chậm rãi ăn.
Tầm mắt đối diện với nhau.
"......"
"......"
Vân Li không phản ứng lại, này, vừa rồi không phải Phó Chí Tắc nói anh đã ăn rồi mà.
Phó Chí Tắc cũng không kiêng dè, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, cách nhau nửa mét ngồi xuống.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra biến thành người bí ẩn.
Phó Chí Tắc hỏi cô: "Cơm hộp có ngon không?"
Vân Li: "......!Khá tốt."
Vân Li: "Bánh mì ăn ngon không?"
Phó Chí Tắc: "......"
Phó Chí Tắc: "Không tệ."
-
Trên đường trở về công ty có một cái máy bán lẻ, lúc đi ngang qua, Phó Chí Tắc dừng chân, nhét vài đồng vào khe đựng xu, đợi một hồi lâu, lò xo đẩy hàng xoay tròn ra ngoài vài cm, đồ uống cồng kềnh đụng vào cửa máy bùm một tiếng.
Phó Chí Tắc mở lon cola không đường, xèo xèo một tiếng, sau đó uống một ngụm.

Ngôn Tình Hay
Vân Li cũng thao tác máy bán lẻ, chọn một chai soda bạc hà, còn chưa mở di động quét mã thanh toán, liền nghe được vài tiếng leng keng.

Phó Chí Tắc lại bỏ vào mấy đồng xu vào bên trong.
Hai người yên lặng mà nín thở chờ đợi, lò xo đẩy hàng xoay chuyển ra bên ngoài với lon nước ngọt mà Vân Li mua, rồi rơi vuông góc.

Vân Li chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn, chỉ thấy Phó Chí Tắc cúi người, lấy lon soda bạc ở cửa đẩy đưa cho cô.
"Cảm ơn anh." Vân Li nhận lấy lon nước ngọt, lon lạnh như điện giật.
Mở nắp lon ra bên ngoài, Vân Li uống một ngụm.
Vị bọt khí bạc hà sau khi uống có chút kích thích, nhưng nuốt xuống thì cảm giác rất sảng khoái.
Hai người giống như đạt được ước định trước đó, thay phỉên uống nước có ga, tiết tấu không nhanh không chậm.
Ở chỗ cũ được vài phút, Vân Li nghe thấy Phó Chí Tắc bóp cái lon, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh, lon bị dẹp đụng vào thùng plastic, đập vào đáy lon giống như một cú nhảy.
"Trở về đi."
Phó Chí Tắc xoay người đi về, Vân Li do dự một hồi, liền ném lon nước ngọt đi, theo sau đi song song với anh.
Từ Thanh Tống vừa lúc từ bên ngoài trở về, uống cà phê, trong tay còn cầm một cái ly.
"Này, hai người đi cùng à." Từ Thanh Tống tự nhiên mà chào hỏi với Vân Li, quay đầu nói với Phó Chí Tắc: "Hôm nay Tiểu Trúc không mở cửa, uống cái này đi."
Anh ta đưa cà phê cho Phó Chí Tắc, dừng lại giữa không trung, lại chuyển hướng sang Vân Li: "Đây."
Phó Chí Tắc: "?"
"Tôi không cần......"
Trầm mặc vài giây, Vân Li vẫn là nhận lấy trước ánh mắt của hai người.
Không nói tới cái khác, nhưng gặp phải, khả năng là Từ Thanh Tống sẽ cảm thấy không mang cà phê cho cấp dưới hoặc là không cho nữ sĩ cũng không tốt lắm đâu.
nữ sĩ: thường dùng trong trường hợp ngoại giao
"Cảm ơn." Vân Li nói.
Từ Thanh Tống nhướng mày: "Không cần cám ơn." Anh ta lại uống một ngụm cà phê, yên tâm thoải mái mà nói: "Ly này là tiền của A Tắc."
"......"
-
Sau khi ở trong phòng nghỉ nguyên buổi chiều, Vân Li mới phát hiện, Phó Chí Tắc coi cà phê như mạng, dùng bản ghi chép gi lại số lần anh uống cà phê, trên giấy đều viết hai cái.
Khó có thể tưởng tượng được buổi tối sao ngủ được đây.
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, Vân Li tê liệt ngã xuống giường, chưa kịp nói chuyện hôm nay với Đặng Sơ Kỳ, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết có phải bị Đỗ Cách Phỉ chọc cho tức hay không, ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Li nghênh đón bệnh cảm mạo đầu mùa ở Nam Vu.
Trong hai ngày cuối tuần, Vân Li đều cuộn mình với chăn bông, trời đất tối tăm mà ngủ.
Trong chốc lát mơ thấy Phó Chí Tắc cầm cái dù lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Trong chốc lát mơ thấy Phó Chí Tắc bế bản thân từ trên moto.
Trong chốc lát mơ thấy Phó Chính Sơ khóc lóc nói muốn cậu nhỏ chơi trò đóng vai gia đình.
Khi Đặng Sơ Kỳ đang nói chuyện điện thoại với cô, nghe được giọng mũi khàn khàn của cô, còn chưa kịp thu dọn cơm thừa canh cặn trong nhà, liền phóng đi siêu thị mua một đống đồ ăn, bao lớn bao nhỏ mà tới Thất Lí Hương Đô để chăm sóc cô.
Khi quấn chăn đi ra mở cửa, Vân Li chỉ để lộ khuôn mặt nhắm nghiền mắt, mơ mơ màng màng.
"Bộ dạng của cậu giống như Đặng Sơ Kỳ."
"......"
Sau khi mở cửa, người nào đó nằm co quắp trên sô pha như một con sâu róm.
Đặng Sơ Kỳ cất đồ vào tủ lạnh, dọn dẹp nhà cửa.
Lúc dọn rác trên bàn máy tính, trên lối ra máy in có một tấm ảnh, Đặng Sơ Kỳ khiếp sợ mà cầm vọt tới trước mặt Vân Li: "Oh shit, các người còn chụp ảnh chung luôn?"
Vân Li nhắm mắt lại, đem tấm ảnh nhét vào khe hỡ cửa sô pha, ngay cả tần suất thở cũng không thay đổi.
"......"
Hai ngày sau, cơn sốt củaVân Li thuyên giảm một chút, nhưng người vẫn thích ngủ như cũ.
Trước khi rời đi vào tối chủ nhật, Đặng Sơ Kỳ đặc biệt nấu cho cô một nồi cháo lớn rồi để trong tủ lạnh, dặn dò cô dùng lò vi ba ninh một chút là có thể ăn.
"Cậu không thể chăm sóc tốt bản thân được à." Đặng Sơ Kỳ trong lòng có chút khó chịu, dùng cái trán dán lên trán Vân Li, không nóng như ban đầu.
Vân Li trong miệng lẩm bẩm, cô nàng thò lại gần, chỉ nghe rõ mấy chữ.
"Tôi phải làm mama......"
"......"
Đặng Sơ Kỳ biểu tình quái dị: "Tìm cho cậu rất nhiều cơ hội, cậu không phối hợp, sốt như vậy mà còn muốn sinh con cho Phó Chí Tắc?"
Dịch dịch chăn cho cô, Đặng Sơ Kỳ mới rời đi.
Sáng sớm thứ hai, đồng hồ báo thức kêu hơn mười phút, Vân Li mới mê man mà tỉnh lại.

Ánh sáng trong phòng ảm đạm, Vân Li chịu đựng cơn đau đầu mở đèn.
Dùng nhiệt kế đo, nhiệt độ cơ thể giảm xuống còn 37,5 độ.
Sau khi Đặng Sơ Kỳ đi, cô vẫn chưa ăn gì, lúc này bụng đã đã cồn cào réo hú.
Sau hâm bát cháo trắng nóng hổi, Vân Li ngồi xuống bàn, uống hai ngụm ấm nóng, tứ chi mới khôi phục chút sức lực.
Hôm nay còn phải đi làm.
Vân Li đã thương lượng với Phương Ngữ Ninh, sẽ đi hai ngày rưỡi mỗi tuần, ít hơn nửa ngày so với thực tập sinh bình thường.
Chương trình đào tạo nghiên cứu sinh chỉ yêu cầu hơn 20 tín chỉ, nửa học kỳ này đã hoàn thành, Vân Li tập chung vào chương trình học vào thứ ba đến thứ năm, sắp xếp giờ học đến 9 giờ tối, bởi vậy ba tháng này cô cố định vào thứ hai, buổi sáng thứ tư và thứ sáu sẽ đi làm ở EAW, giờ lên lớp gần như kín từ thứ Ba đến thứ Năm.
"Hôm nay cậu không đi thực tập sao? Bỏ qua các tiết học trong trường đi." Đặng Sơ Kỳ gửi tin nhắn thoại.
Vân Li chỉ thực tập hai ngày ở EAW, nội tâm sẽ giãy giụa, vẫn là không quá nguyện ý xin nghỉ.
Cơn sốt đã giảm bớt, không muốn làm Đặng Sơ Kỳ lo lắng, Vân Li đã nói dối: "Ừ ừ, đều nghe lãnh đạo mà."
Mơ màng hồ đồ ở công ty cả một ngày, chợp mắt một chút cũng cảm thấy hơi lạnh, Vân Li rõ ràng cảm giác được cảm mạo lại tăng thêm.
Gần tan tầm, Tần Hải Phong cầm một ít tài liệu, kêu cô xử lý một chút, đêm nay giao cho anh ta.
Nghe Hà Giai Mộng bình thường các bộ phận không tăng ca, Vân Li nhớ lại, cảm thấy tuần trước hình như cũng không đắc tội với anh ta.
Lúc này, Vân Li đầu óc rối bời.
Muốn nói gì đó, yết hầu như bị xé rách phát đau, cô đành phải gật gật đầu ngồi xuống.
Đều là một ít công việc lông gà vỏ tỏi, thoạt nhìn cũng chả có gì cả, kêu cô kiểm tra đối chiếu đơn mua sắm với đơn nhập hàng trong hai tuần qua có nhất quán hay không.

Vân Li ngoan ngoãn mà ôm ly nước ấm kiểm tra từng cái một, cũng không chú ý thời gian đã trôi qua bao lâu.
Vân Li nhớ khi còn nhỏ mình con đốt bài tập về nhà, tựa hồ có chút buồn cười, sau này trưởng thành còn phải tăng ca ngay cả khi bị sốt.
Tần Hải Phong cũng không trở về, ngồi trước vị trí hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm màn hình.
Vân Li nghĩ: Ít nhất có đồng nghiệp sẵn sàng tăng ca cùng nhau......
Sau đó, Tần Hải Phong đi vào toilet, một đoạn thời gian sau cũng không trở về, Vân Li đi phòng nghỉ lấy nước, lại nhìn thấy trên màn hình của anh ta đầy màu sắc đa dạng, có giao diện đánh nhau với địa chủ.
"......"
Vân Li thường không đụng vào đồ của người khác, nhưng lần này, cô dùng con chuột, bấm vào thời gian đăng nhập trên trang chủ cá nhân, là 5h30 chiều nay, hiện tại đã 8 giờ
Tư vị trong lòng nói không nên lời.
Sau khi Tần Hải Phong quay lại, anh ta thu dọn đồ đạc, chào hỏi Vân Li: "Cô cũng đừng tăng ca quá muộn, sau khi làm xong thì để trên bàn của tôi thì có thể đi về nha."
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trong văn phòng yên tĩnh đến hoang vu.
Vân Li ngồi vào chỗ, cái mũi bị nghẹt hoàn toàn, đôi mắt lại có chút lên men.
========================
CN202230012022
edit: tôi hiểu cảm giác đó.


Advertisement
';
Advertisement