Bên cạnh quầy bar chính là ghế cao nhỏ, Vân Li hơi tốn sức lực để leo lên ngồi.

Cúi đầu nhìn, sao cô phải dẫm lên chân giá chứ, còn Phó Chí Tắc lại dễ dàng đặt chân trên sàn nhà chứ.
Vân Li không giấu được tâm tư: "Sao để tôi ngồi chỗ này?"
Phó Chí Tắc không ngẩng đầu: "Cô là người đầu tiên."
Vân Li cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, nghĩ tới loại đáng sợ có thể tính: "Ý anh là, tôi là người đầu tiên bắt chuyện với anh sao?"
Ngữ khí Phó Chí Tắc phảng phất như việc này không liên quan gì đến anh, hỏi lại: "Không phải sao?"
"......"
Những lời này không khẳng định cũng không phủ định, Vân Li tự đưa mình vào thân phận người theo đuổi không bao lâu, nghe mỗi một câu của Phó Chí Tắc đều cảm thấy có dụng ý khác.
Cùng Đặng Sơ Kỳ nhìn quá nhiều người, bởi vì không hề che giấu ý thích của bản thân, hao hết tâm tư để truyền đạt tâm ý, ngược lại bị một hơi từ chối.
Vân Li sợ bản thân là một trong số họ.
Cô lấy điện thoại ra, làm bộ chơi: "Không phải tôi."
Vừa lướt trạm E, vừa thanh minh động cơ của mình: "Tôi chỉ đến đây gọi thêm một ly rượu, lấy rượu xong tôi liền đi."
"Hơn nữa," Vân Li giãy giụa thêm một bước, "Anh không cho tôi ngồi, tôi sẽ không ngồi, đây là anh muốn cho tôi ngồi đây."
Vừa vặn rượu lên, Phó Chí Tắc uống xong một hơi, tùy ý nói: "Vậy giúp tôi chắn đi."
Vân Li: "Lát nữa có nhiều người bắt chuyện anh sao?"
Phó Chí Tắc nghĩ nghĩ nói: "Rất nhiều."
Nghe được lời này, Vân Li nhìn về phía ghế trống bên phải của anh: "Anh có thể kêu Phó Chính Sơ đến ngồi bên phải anh.


Dù sao thì đâu nhất thiết người đến bắt chuyện với anh đều là nữ."
"......"
Trước đây Vân Li đã từng nghe nói rằng một số người đến quán bar chỉ để tìm kiếm sự kích thích.

Vân Li nhìn kỹ hơn, làn da trên mặt và cổ của Phó Chí Tắc rất mỏng, trong tông màu hồng tím của quán bar, làn da hiện ra tái nhợt gần như hệ cấm dục, môi mỏng lại có vẻ xinh đẹp.
Ước chừng là mục tiêu dụ dỗ không ít người.
Hơn nữa nhìn vào trạng thái của anh, có vẻ như anh thường xuyên đi bar.
"Trước đây có nghe Kỳ Kỳ nói, có một số người đến quán bar để tìm đối tượng." Vân Li mịt mờ chọn từ, nhưng căn cứ vào ngữ khí muốn nói lại thôi của cô, đại khái Phó Chí Tắc cũng có thể đoán được ý của cô, chờ cô nói xong.
Vân Li hỏi: "Các anh cũng vậy à?"
Cô không nói trực tiếp nhỉ, Vân Li cẩn thận quan sát biểu hiện của Phó Chí Tắc, anh cụp mắt chơi chơi xúc xắc, hỏi cô: "Nghe Đặng Sơ Kỳ nói, cho nên qua đây?"
Vân Li lúng ta lúng túng, không phản ứng lại.
Phó Chí Tắc tiếp tục hỏi cô: "Cô muốn tìm đối tượng?"
"......"
"Tôi không có." Lại bị Phó Chí Tắc dắt mũi đi, Vân Li bực nói, "Anh không thể dùng vấn đề đến trả lời vấn đề."
Phó Chí Tắc bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"
Vân Li nghiêm túc giải thích: "Bởi vì anh vừa hỏi tôi, tôi phải chuyên tâm vào trả lời vấn đề của anh thế nào, cuộc đối thoại chẳng tiến hành được."
Phó Chí Tắc ừ một tiếng, cũng không biết có nghe lọt không.
"Vậy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Vân Li bộ dáng trách móc.
Phó Chí Tắc: "......"
"Tôi không phải."
Nghe trả lời thế, trong lòng Vân Li thoải mái rất nhiều.
Hai người dựa gần nhau, Vân Li mới ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh.

Vào cửa cho đến nay, Phó Chí Tắc cũng chỉ uống một ly rượu whisky nhỏ, có lẽ trước khi tới đây đã uống không ít.
Thấy anh còn nghịch xúc xắc, Vân Li hỏi anh: "Cái này anh chơi kiểu gì vậy?"
Phó Chí Tắc: "Bắt đầu từ hai cục, rồi nhân lên sau khi lắc."
"......"
Vân Li không hiểu nổi cách giải trí của học bá, chỉ là ngồi một bên nhìn chằm chằm anh chơi.
Sau một lúc, Bartender mang menu rượu cho Vân Li, hoàn toàn không muốn lại dẫm vào vết xe đổ, cô nhìn qua nhìn lại những cái tên xa lạ này.
Thời điểm không có manh mối gì, Phó Chí Tắc trực tiếp cầm lấy menu rượu, đưa lại cho Bartender: "Làm cho cô ấy một ly ít cồn."
Không nghĩ tới Phó Chí Tắc nhìn ra cô không muốn uống rượu, Vân Li suy nghĩ một lúc rồi mới nói cảm ơn.
Đồ uống ít cồn làm rất nhanh, là ly nước trái cây hỗn hợp, dựa theo như những gì Vân Li nói lúc đầu, cô nên đi về vào giờ này.
Vân Li cầm lấy ly rượu, quay đầu nhìn lại, ghế dài bên kia không biết từ khi nào có hai người lạ ngồi đó, trên bàn gọi thùng bia, vài người chơi xúc xắc rất vui vẻ, thua thì uống nửa ly bia.
"......"
Cô vê lại chỗ ngồi.
Rượu lục tục đến, giống như cái động không đáy, Phó Chí Tắc lắc xúc xắc vài lần sẽ uống cạn một ly, cũng không chú ý cô ở bên cạnh.
Vân Li cảm thấy dấu hiệu này không tốt lắm, hơn nữa cô cũng chú ý, ngay từ đầu Phó Chí Tắc có thể lắc nhiều nhất mười mấy cục xúc xắc, lúc này chỉ lắc sáu bảy viên.
"Anh muốn uống ít một chút không."

"Không đáng ngại." Cũng không biết có phải uống rượu xong không, Phó Chí Tắc nói nhiều hơn bình thường, thẳng thắn thành khẩn nói: "Tâm tình không tốt."
Vân Li nuốt nuốt nước miếng, cụng vào ly anh.
"Tôi uống một ly với anh."
Phó Chí Tắc liếc cô một cái, cũng cầm cái ly của mình khẽ chạm vào ly cô.
"Nếu tâm trạng không tốt, sao anh không tìm gì đó chơi một lúc?" Sợ tâm tư bị bại lộ rõ ràng, Vân Li lại nói, "Tôi kêu thêm người khác, anh chờ một chút."
Ngoài dự đoán là, Phó Chí Tắc ừ một tiếng.
Những người kia nhanh chóng xuống lầu, chọn ba chiếc điện thoại có màn hình lớn nhất download trò chơi hai người, Đặng Sơ Kỳ tự giác mà nói muốn một tổ với Hạ Tòng Thanh, bốn người khác phân nhóm lại trở thành một nan đề.
Vân Li cẩn thận mà nghĩ, cô không thân với Từ Thanh Tống, xác suất có lẽ sẽ được phân nhóm với Phó Chính Sơ.
Trong lúc những người khác download game, cô ngồi bên cạnh Phó Chí Tắc, đè thấp thanh âm: "Kỳ Kỳ nói muốn chung nhóm với Hạ Hạ, đợi lát nữa tôi có thể không một nhóm với Phó Chính Sơ được không?"
Không thể để anh nhìn ra bản thân mình muốn một nhóm với anh.
Vân Li chỉ có thể xin lỗi Phó Chính Sơ trong lòng, mạnh mẽ nói dối: "Hình như Phó Chính Sơ thích tôi......"
Phó Chí Tắc: "......"
Cái lý do này là Vân Li cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần lý do này được đưa ra, là có thể giải thích vì sao cô không uống đồ uống mà Phó Chính Sơ đưa, không muốn ngồi cùng ghế với Phó Chính Sơ mà là ngồi cùng với Phó Chí Tắc, cùng với lúc này không muốn một nhóm với Phó Chính Sơ.
Nhưng lời này khiến Phó Chí Tắc nghe có chút quỷ dị, cũng có chút thái quá.
Anh biết rõ Phó Chính Sơ, chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này, hơn nữa từ nhỏ Phó Chính Sơ đã thích một cô gái tên là Tang Trĩ, sau vài chuyện tình cảm vẫn chưa đi ra.
Nhớ lại rất nhiều lần Phó Chính Sơ khen Vân Li xinh đẹp, cùng với lần trước uống say nhào về phía Vân Li, những hành động này quả thực rất dễ gây hiểu lầm.
Phó Chí Tắc không có hứng thú cùng Vân Li bát quái trêu Phó Chính Sơ, chỉ muốn quay đầu lại nhắc nhở Phó Chính Sơ chú ý đến hành vi của mình.
App được dowload, một vài người chuyển đến bàn dài.

App có hơn chục trò chơi nhỏ dành cho hai người, yêu cầu hai người hoạt động trực diện trên cùng một màn hình, phần lớn trò chơi rất đơn giản, ví dụ hai bên ai làm toán nhanh hơn.
Mấy người ngồi xuống, Phó Chính Sơ vừa định ngồi đối diện với Vân Li, lại bị đi Phó Chí Tắc đẩy đẩy đến bàn dài.
Phó Chí Tắc: "Dịch sang một chút.

"
Phó Chính Sơ không hiểu, nhưng vừa rồi uống quá nhiều khi chơi xúc xắc, hiện tại chỉ có thể bị động tiếp nhận thông tin dịch sang một bên.
Phó Chí Tắc ngồi đối diện với Vân Li, ánh mắt cũng không sắc lạnh như ngày thường, giống như bị một tầng hơi nước bao phủ, anh gõ gõ màn hình điện thoại, thanh âm khàn khàn: "Mở."
"......"
Vân Li ngoan ngoãn mở phần mềm trò chơi lên, trò chơi chia màn hình ra làm hai, mỗi người hai người sẽ thao tác một nửa.

Trò chơi hai người chơi đầu tiên là trò chơi toán học.
Từ khi trò chơi vừa mới bắt đầu liền bị trạng thái Phó Chí Tắc bạo ngược, một bên Phó Chính Sơ cùng Từ Thanh Tống hai người vòng vèo, Vân Li nghe thấy Phó Chính Sơ gào thét rất nhiều lần.
Vân Li bắt đầu hối hận khi đặt mình thành một nhóm với Phó Chí Tắc.
Có phải vừa mới bắt đầu theo đuổi, đã bị cho rằng là con ngốc rồi không.
Thành tích của cô không tính là đặc biệt tốt, nhưng trình độ cũng không tồi, hơn nữa cái này không phải chỉ là toán học thôi sao? Toán học có thể kéo ra sự chênh lệch lớn như vậy sao?
Chơi không bao lâu, Phó Chí Tắc dựa tay lên bàn dài, chống mặt, tay kia bấm vào màn hình.
752+288 =?
Vân Li mới vừa đưa đáp án vào, màn hình bên kia đã tuyên bố chiến thắng, chơi mấy chục hiệp mà không một ván thắng.
Tâm thái có chút suy sụp: "Anh không thể nhường tôi một chút à."

Phó Chí Tắc sửng sốt một chút, ban đầu là một bộ dáng không chút để ý, lúc này tập trung cao độ, mỗi một ván đều chờ Vân Li thắng rồi mới thao tác.
Sau khi thắng một vài ván liên tiếp, Vân Li lại cảm nhận được nhục nhã, chậm rì rì nói nói với người phía đối diện, "Phó Chí Tắc, anh chừa chút tôn nghiêm cho tôi đi."
"......"
Sau khi chơi gần như tất cả các trò chơi nhỏ trong đó, hơn một giờ đã trôi qua, Phó Chính Sơ hỏi Vân Li vừa rồi có phải có một người phụ nữ quyến rũ Phó Chí Tắc không.
Cô nói đúng sự thật.
Phó Chính Sơ đã uống quá nhiều, bĩu môi: "Không biết tự lượng sức mình, tiền của cậu nhỏ, chỉ có cho tiểu bối nha." Ý thức được khoản này không bao gồm hai khoản kia, cậu ta lại nói: "Cũng có thể cho chị Li Li."
Đặng Sơ Kỳ cảm thấy hài hước, hỏi: "Sao không nói cũng tiêu cho chị luôn, em là đang kỳ thị chị sao?"
Phó Chính Sơ nhìn Đặng Sơ Kỳ một cái, lại nhìn Vân Li một cái, nghiêm túc nói: "Chị Li Li đẹp như vậy, nếu để tóc dài......" Nói còn chưa dứt lời, một hạt đậu phộng đập vào đầu cậu ta.
Còn chưa phân biệt phương hướng rõ ràng, lại thấy một bàn tay của Phó Chí Tắc đè lại đầu Phó Chính Sơ gãi gãi, thờ ơ nói, "Thu liễm chút."
Nói xong, anh bảo những người khác tự chơi, đứng dậy ra cửa.
Trên bàn tiệc Phó Chính Sơ đã uống say, dựa vào ghế ngủ, Hạ Tòng Thanh với Đặng Sơ Kỳ có tửu lượng tốt, hai người đang nói chuyện việc công ty.
Ở chỗ cũ đợi một lúc lâu Phó Chí Tắc cũng chưa trở về, Vân Li đứng dậy lấy cớ đi toilet, tìm cửa sau rồi chuồn ra ngoài.
Đầu thu, những cơn gió se lạnh lướt qua phố lớn ngõ nhỏ, Nam Vu tràn đầy hương hoa quế nhàn nhạt.
Ven đường bóng người xước xước, Vân Li nắm thật chặt áo khoác, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Phó Chí Tắc.

Cô khoanh ngực đi về phía trước, quán bar ven đường đèn đuốc sáng trưng.
Đi bộ đến mép cầu, lượn vài vòng, không tìm được người, ngay cả một ngọn đèn đường bên kia cầu cũng không có.
Do dự một lúc, Vân Li vẫn xoay người đi vòng vèo.
"Vân Li Li."
Đi được mấy bước, chợt nghe thấy giọng nói của Phó Chí Tắc, Vân Li không phản ứng lại, xoay người, liền nhìn thấy dưới gốc cây có một ánh sáng đỏ.
Phó Chí Tắc từ chỗ tối đi ra.
Vân Li nhìn mặt đất, mặc dù không nhìn rõ nhưng dưới đó có chùm tàn thuốc.
Không biết anh đã phát hiện cô khi nào, Vân Li nghi hoặc: "Anh vẫn luôn ở đây sao?"
"Ừ."
Vân Li không thể tin được: "Sao tôi tìm không thấy anh nhỉ?"
Phó Chí Tắc không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng dường như cũng không cảm thấy lạnh.
Anh giẫm lên tàn thuốc, đáp: "Cô tìm tôi?"
=========================
T6114604022022
T7080326022022.


Advertisement
';
Advertisement