Vân Li lắng nghe tiếng bíp, cảm nhận được cái tay ôm lấy mình đang dần siết chặt, cô nghiêng đầu, nâng cằm lên nhìn anh, Phó Chí Tắc mặt vô biểu tình mà nhìn cô.
Như là đang chờ đợi cô bên dưới.
Ra vẻ điềm tĩnh mà bẻ ngón tay anh ả, Vân Li đến phòng bếp rót một cốc nước, đầu óc một bên nhanh chóng chuyển động.
Không nói chuyện bọn họ yêu đương cho bạn thân biết, khi Đặng Sơ Kỳ hỏi, cô cũng không thừa nhận thân phận của anh.
Quả thật không được tốt lắm.
Anh sẽ vì chuyện này mà giận không?
Vân Li ló đầu ra khỏi bếp, Phó Chí Tắc rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc.

Hình như là cô suy nghĩ nhiều rồi, trở lại sô pha ngồi xuống, cô nuốt nước miếng: "Chúng ta tiếp tục xem phim đi."
Phó Chí Tắc nghịch điều khiển từ xa, không có ý ấn phím.
Vân Li đẩy đẩy đầu gối anh, dường như không có việc gì mà ra hiệu cho anh nhanh chóng bắt đầu.

Vài giây sau, Phó Chí Tắc nhấn nút khởi động, Vân Li đứng dậy tắt đèn, trên tường hình chiếu hình ảnh.
Cô ngồi lại một bên của ghế sofa, Phó Chí Tắc nằm trên sô pha, nửa người dựa vào sườn khác, thu hồi một chân.
Là một bộ phim tình cảm được nhiều người yêu thích, trong phim không có phân cảnh ái muội hay quá giới hạn, phần lớn là cảm tượng ngây thơ tim đập thình thịch cùng với lãng mạn tự nhiên Nhìn hảo một trận, Vân Li xê dịch cơ thể, lại gần Phó Chí Tắc một chút.
Chỉ có ánh sáng phát ra từ máy chiếu trong phòng, phản chiếu trên khuôn mặt anh.

Vân Li nghiêng người, anh nhìn chằm chằm màn ảnh, biểu tình bình tĩnh tự nhiên, không giống bộ dáng tức giận.
Hai tay ôm ngực.
Cô tiến lại gần, ngồi ở trước người anh.

Cô không hề xem phim, thăm dò mà muốn anh không cần tức giận.

Một hồi lâu, người phía sau không giằng co với cô nữa, duỗi tay ôm cô vào lòng ngực.
Thấy anh cuối cùng buông lỏng, Vân Li yên lòng.
Phim chỉ kéo dài một tiếng rưỡi, kết thúc có hậu, khi âm nhạc vang lên, Vân Li ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh dựa vào sô pha, mắt nhắm nghiền.
Ngủ rồi.
"......"
Vân Li cảm thấy phim này có chút ngây thơ, nhưng cũng không đến nỗi nhàm chán như vậy.
Cô quan sát khuôn mặt khi ngủ của anh, hàng mi rõ ràng, đuôi mắt hẹp dài.

Vân Li vươn ngón tay chạm vào lông mi anh, giữa mày anh nhíu chặt, đôi mắt nhắm nghiền khẽ run lên.
Lại làm ác mộng rồi.
Cô nhớ lần đầu tiên thấy anh cuộn mình trên ghế sofa trong phòng nghỉ ở EAW, xương bả vai thon gầy.

Cô ý thức được, mỗi khi màn đêm buông xuống, sẽ có một màn sương đen vô hình bao trùm lấy anh, để anh ở trong đó vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vân Li xoa xoa giữa mày anh.

Giống như anh giành được sự trấn an, mặt mày gian chậm rãi thư giãn, như được ủng hộ, lực đạo trên tay cô càng nhỏ chút, thẳng đến khi anh mở mắt, bắt lấy tay cô.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Cô theo bản năng mà lùi lại, lại bị anh giữ thân thể, anh bình thản ung dung mà thả tay cô giữa mày anh, nhắm mắt lại, duy trì hơi thở đều đặn.
Vân Li: "......"
Cũng không mang theo giả bộ ngủ như vậy.
......
Trước khi đi, Phó Chí Tắc gửi cho Vân Li nhà hàng cao chọc trời, anh đặt buổi tối để đón đêm giao thừa.

Nhà hàng ở tầng cao nhất của trung tâm Thiên Khải, xung quanh nhà hàng có thể cảnh đêm toàn thành phố.
Cô gọi điện cho Vân Dã, hai anh em thường đón giao thừa cùng nhau, hiếm thấy đối tượng không phải là cậu, cô có chút không thích ứng.

Vân Dã dựa vào giường, đang chơi trò chơi trên máy tính bảng, đặt điện thoại sang một bên, không thèm nhìn, hỏi: "Làm gì."
Vân Li tự nhận là đã có một đêm giao thừa hoàn mỹ, ôn tồn nói: "Ngày mai em đón giao thừa thế nào?"
Đêm giao thừa?" Vân Dã ngước mắt lên nhìn cô, chẳng hề để ý nói: "Chị không chung với em thì đón kiểu gì."
Vân Li sửng sốt, ngũ quan thiếu niên mấy năm nay dần dần nẩy nở, mặt mày lại vẫn là giữ lại hơi thở quen thuộc, thói quen cô nói móc nói: "Em còn rất thâm tình nha."
Cô nói sang chuyện khác: "Ba mẹ cho phép em chơi game à."
"Trò chơi này chính là cậy sinh vật, em chỉ ôn lại những thứ trong lớp sinh học." Vân Dã phổ cập khoa học cho cô, bỗng nhiên, cậu tắt máy tính bảng, đứng dậy khỏi giường, nhảy xuống đất, lê dép lê hướng tới gần màn ảnh.

Vân Li: "Chị đừng nhảy qua sàn nhà."
Vân Dã: "......"
Cậu cầm lấy di động, lại ngã trên giường, mặt tới gần màn ảnh, xú mặt như mọi khi: "Mai chị đón giao thừa một mình à?"
Khi Vân Li cùng Vân Dã, thói quen sẽ làm chút chuyện khác, ví dụ như chơi mấy trọ linh tinh trên trạm E.

Cô không thấy cậu, thuận miệng nói: "Quản chị à."
Vân Dã phản hắc: "Em mặc kệ, chỉ trông ngóng chị thảm giống em."

Hai người cà khịa chuyện thường ngày, cúp điện thoại.

Di động rung lên, là tin nhắn Vân Dã gửi bao lì xì, cái tên rất đơn giản 【 đêm giao thừa cho Vân Li 】.
"......"
Có chút áy náy là chuyện nào vậy.
Sau khi gọi cho Vân Dã xong, Vân Li cũng gọi cho Đặng Sơ Kỳ, người đầu dây bên kia không nói ngay.

Vân Li tuỳ thời nhanh chóng xin lỗi: "Kỳ Kỳ, cậu đừng nóng giận, vốn dĩ tớ muốn lần sau gặp mặt sẽ nói cho cậu."
"Được rồi, tớ cũng không quá mức thương tâm đâu." Đặng Sơ Kỳ cười một cái, làm bộ ra vẻ, "Thanh âm kia là cậu nhỏ của Hạ Hạ sao? Mấy ngày không gặp hai ngươi ở bên nhau à."
Vân Li ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
Đặng Sơ Kỳ: "Hai người bên nhau như nào thế? Tiến triển thế nào rồi?"
Vân Li loại bỏ các chi tiết, thô sơ giản lược mà nói đại khái.
"Lần trước cậu theo đuổi lâu không có kết quả như vậy, lúc này không theo đuổi theo tựa như xe khai hỏa ấy" Đặng Sơ Kỳ phỉ nhổ một chút, "Nhưng mà xem ra như vậy, đoán chừng lần trước người anh ta muốn hẹn chính là cậu chăng."
Nói xong, Vân Li không quên câu muốn hỏi: "Anh ấy tìm tớ cùng ăn cơm đón giao thừa, ý có phải là muốn cùng tớ đón giao thừa không?"
"Đương nhiên là vậy,"
Đặng Sơ Kỳ đăm chiêu suy nghĩ: "Đoán không ra cậu nhỏ Phó có tâm tư gì, ban đầu tớ cho rằng tính tình anh ta lãnh đạm, bây giừo xem ra hình như không phải rồi."
Vân Li khó hiểu: "Ý gì đây?"
Đặng Sơ Kỳ đột nhiên nghiêm túc: "Li Li, cậu phải tự mình bảo vệ.

Đón giao thừa chỉ qua 12 giờ, không thể qua đêm."
Vân Li: "......"
Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa, Vân Li ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm thật lâu, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy len màu nâu nhạt.
Trước khi thay đồ, cô một tin nhắn cho Phó Chí Tắc: 【 hôm nay anh có thể chụp toàn thân của anh cho em nha? 】
Phó Chí Tắc không hỏi nguyên nhân, qua vài phút, gửi trực tiếp một bức ảnh.
Áo len tro cùng với quần thể thao màu xám nhạt.
Vân Li: 【 áo khoác đâu? 】
Phó Chí Tắc lại gửi một bức ảnh khác.
Áo khoác đen.
Nhìn vào ảnh chụp, Vân Li chọn ra một chiếc áo len với cái váy cùng màu, cùng với một áo khoác lông màu đen dài.
Mặc thử vào phía sau, Vân Li chụp ảnh, gửi cho Phó Chí Tắc.
Từ phù hợp: 【 hôm nay chúng ta mặc đồ đôi đi.


Vân Li đi ra ngoài sớm, đi Hải Thiên Thương Đô để xem những món quà có thể tặng cho Phó Chí Tắc.
Sau khi dạo quanh khu mua sắm, Vân Li dừng lại trước cửa hàng bán hương liệu.
Giấc ngủ của anh không tốt.
Vân Li chọn ngọn nến hương phong lan, thử ngửi qua, mang chút mùi chanh với cây.

Nến thơm được đóng gói trong một hộp nhỏ, cất vào túi giấy tinh xảo.
Ở ven đường, Vân Li đang soạn tin nhắn, định nhờ Phó Chí Tắc đến Hải Thiên Thương Đô đón cô.

Hai khu mua sắm cách nhau một khoảng, cô đứng ở ven đường, không để ý tới phía sau có cái gì.

Bỗng nhiên nghe thấy có người tiếng kinh hô:"Cướp, cướp!"
Vân Li cảnh giác nhìn về phía bên phải, không phát hiện dị thường, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập: "Tránh ra cho tao!"
Vân Li không kịp phòng, bị hất văng xuống đất từ ​​phía sau bên trái.

Túi quà đang mang theo cũng bay ra ngoài.
Tên cướp đụng phải người, lảo đảo một chút, nhanh chóng lấy lại tư thế tiếp tục chạy về phía trước, nhân tiện nhặt được túi quà của cô luôn.
Sự tình quá đột ngột, Vân Li quỳ trên mặt đất, thậm chí có chút mờ mịt: "Đồ của tôi......"
Phía sau có người tiếp tục đuổi theo, không tới vài giây, bóng dáng hai người chạy trốn đều khuất dạng.
Điện thoại trong túi vang lên, Vân Li vỗ vỗ bụi trên đầu gối, cố hết sức mà đứng lên.

Móc di động ra, ID người gọi là Phó Chí Tắc, cô khẽ chạm nghe: "Alo?"
"Ở đâu, anh đón em."
Vân Li nhìn nhìn bốn phía: "E ở con đường phía sau cổng bắc của Hải Thiên Thương Đô." Tay phải đau nhói, Vân Li đổi tay cầm điện thoại, động tác trở nên vô cùng khó khăn.

Cô nhìn nhìn tay phải, khi ngã xuống, mu bàn tay cọ xát nền xi-măng, giờ đây, một mảng da lớn bị vỡ ra, máu xen lẫn với bụi đất.
Vân Li nhìn thoáng qua, cảm thấy vô cùng đẫm máu, mắt lại dời đi.

Cô cảm thấy ảo não: "Chắc em đến muộn." Té ngã một cái, đã thế còn bị mất quà.
Phó Thức Tắc: "Làm sao vậy?"
Khi còn nhỏ bị té mà về nhà, sẽ bị Vân Vĩnh Xương mắng một trận, nói cô khiến người ta không bớt lo, Vân Li theo bản năng không dám trực tiếp khai báo vấn đề, đối với Vân Vĩnh Xương, là cô xuất phát từ sợ hãi.
Phó Chí Tắc kiên nhẫn mà hỏi lại một lần: "Làm sao vậy?"
Ngữ khí làm Vân Li yên lòng.
Không muốn anh quá lo lắng, Vân Li nói sang chuyện khác: "Cửa hàng mà anh đặt hình như rất khó hẹn, có thể em sẽ đến trễ, có thể hoãn lại được không?"
Phó Chí Tắc phớt lờ câu hỏi của cô: "Cửa bắc Hải Thiên Thương đô, em ở đó chờ anh." Điện thoại chưa ngắt, Vân Li ghe thấy tiếng động cơ khởi động, tưởng rằng anh quên cúp điện thoại, đối diện lại truyền đến ――
"Cúp điện thoại."
Vân Li không muốn cho Phó Chí Tắc đến đây lại vồ hụt không khí, đứng ở vị trí dễ thấy ở bên đường, đồng thời nhẹ nhàng thổi lên vết thương trên mu bàn tay phải.
Xe Phó Chí Tắc nhanh chóng đến nơi, sau khi Vân Li ngồi trên ghế phụ, anh lái xe đến một chỗ đậu xe tạm thời bên đường.
Anh tắt máy, ánh mắt từ trên đỉnh đầu cô di chuyển xuống, không bỏ sót một vị trí nào, quét từng từng li từng tí trên da cô.
Trước ánh mắt như xạ tuyến của anh, Vân Li hỏi lại, "Nhà hàng đó có thể lùi lại được không?"
Người bên cạnh không hé răng, anh cởi đai an toàn, cúi người tới gần cô, Vân Li sửng sốt, Phó Chí Tắc đã tìm được vị trí bị thương của cô, cầm nhẹ mu bàn tay cô, cau mày, "Tay bị sao vậy?"
Này rõ ràng cũng giấu không được, Vân Li nói thẳng: "Em mua quà cho anh, nhưng vừa mới bị người ta cướp đi rồi......" Khi cô thốt ra từng chữ, điểm sơn hai tròng mắt lạnh đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, giây tiếp theo liền có cảm giác muốn phá hủy dãy Ngân Hà.
Vân Li trái lại an ủi anh: "Người kia đụng vào em, em té ngã một cái, không có gì to tát đâu, da vỡ có chút."
==========================
T2213928022022.


Advertisement
';
Advertisement