"Đội trưởng, mấy cái đồ chắn gió này em xem có nào thích hợp không?" Đường lâm trong tay cầm mấy cái khăn che nửa mặt, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Phó Chính Sơ.
Cô ấy trang điểm tinh tế, đường nét trên khuôn mặt quả trứng ngỗng tinh tế nhỏ xinh.
"Đều có thể." Đối phương khẩn thiết như thế, Phó Chính Sơ nhìn kỹ mới nói lời.
Hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, Đường Lâm hỏi tới: "Tiểu học đệ, chị đang hỏi cái nào thích hợp con gái mang được"
Vân Li nhớ là Đường Lâm lơn hơn Phó Chính Sơ hai bậc.

Lần trước cho rằng cô ta nói muốn tiếp cận Phó Chính Sơ chỉ là nói giỡn, ai dè hành động lưu loát như vậy.
Thấy Phó Chính Sơ ấp úng, Đường Lâm không giấu giếm ý định, tiến thêm một bước nói: "Như vậy đi, em giúp chị chọn một cái, để cảm ơn chị đưa em một cái."
"Không cần ạ......"
Phó Chính Sơ biểu tình có chút quẫn bách, gấp gáp mà nhìn về hướng Vân Li bọn họ.
Ngày thường cậu ta sôi nổi khi ở cùng với bọn họ, lảm nhảm một trận, bây giờ lại bị Đường Lâm từng bước ép chặt.
Lúc này Đường Lâm mới chú ý tới sự tồn tại của hai người kia, ánh mắt đầu tiên của cô ấy dừng trên khuôn mặt Phó Chí Tắc vài giây, sau đó chuyển xuống bàn tay mà cô và Phó Chí Tắc nắm chặt, đỉnh mày nhún nhún, rất có thâm ý mà mà làm mặt quỷ với Vân Li.
Có vẻ như không nhớ rõ Phó Chí Tắc.
Những người khác do Phó Chính Sơ mang đến cũng tập trung tại đây.
Hầu như tất cả mọi người sẽ đem ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt xuất chúng của hai người trước mặt, sau đó mới nhìn xuống ta bọn họ.
Vân Li theo bản năng mà muốn tránh khỏi những chú ý đó, cố gắng rút tay ra.
Rút một chút, lực đạo Phó Chí Tắc không lớn, hoàn toàn không cho cô đường sống thoát khỏi.
Khi cô định rút tay ra lần thứ hai, Phó Chí Tắc nhìn cô một cái, Vân Li có loại dự cảm giác không ổn, còn chưa phản ứng lại, bị anh dùng một chút lực kéo vào trong lòng ngực.
Động tác này thu hút một số người khác chú ý, Phó Chính Sơ nhìn thấy tình cảnh này cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng kéo những người khác đi.
Vân Li ổn định thân thể: "Hóa ra da mặt bạn trai em rất dày."
Phó Chí Tắc véo tai cô, đáp lại nói: "Còn chưa đủ."
Vân Li: "......"
Phó Chí Tắc: "Bây giờ không có ai."
Vân Li: "......"
-
Ở trong cửa hàng hồi lau, Vân Li mới chọn xong trang bị rồi rời đi.

Không có sự sắp xếp nào khác, cả hai lái xe về EAW, vừa khéo gần đây công ty giới thiệu một số trò chơi mới, có thể chơi trực tuyến.
Hội trường trải nghiệm mở cửa như thường lệ vào cuối tuần.

Phó Chí Tắc đến văn phòng Từ Thanh Tống lấy thiết bị, Vân Li ở phòng nghỉ chờ, đụng phải Hà Giai Mộng tới tăng ca.
"Uầy, Nhàn Vân lão sư, cuối tuần còn tới tăng ca à, không đi hẹn hò sao?"
Vân Li cười cười: "Đang hẹn hò......"
"Hẹn hò ở công ty?" Cô ta bừng tỉnh mà cười nói: "Ngày thường công khai chuyện tình cảm ở văn phòng cũng không dễ dàng chút nào, có phải vụng trộm rất kích thích đúng không?"
"......"
Vân Li nhìn cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng suy nghĩ vớ vẩn.

Hà Giai Mộng không truy hỏi, đầy mặt u sầu: "Vốn dĩ hôm nay ông chủ nói phải tới công ty, tôi mới đến đây, cứ tưởng có nhiều cơ hội chút, kết quả em họ của anh ấy tới."
"Nhưng mà, quả nhiên là người một nhà, lớn lên rất xinh đẹp." Cô ta tiếp tục nói, tự giác không có cơ hội cùng một chỗ một chỗ với Từ Thanh Tống, cô ta xách túi lên liền kết thúc hành trình tăng ca.
Vân Li cúi đầu nhìn thời gian, đã qua mười phút, Phó Chí Tắc vẫn chưa về.
Do dự một lúc, cô bước đến trước cửa phòng Từ Thanh Tống.

Gõ gõ cửa, bên trong Từ Thanh Tống không nhẹ không nặng nói một tiếng "Mời vào".
Đẩy cửa ra, ngoại trừ Từ Thanh Tống với Phó Chí Tắc, trong phòng còn có một cô gái với mái tóc đen dài thẳng, mặc váy đồng phục, ánh mắt cô ấy chỉ dừng lại trên người Vân Li trong chốc lát, tưởng rằng là nhân viên công tác của công ty, hoàn toàn không quan tâm đến.
Gương mặt này, Vân Li có thể chuẩn xác với người trong ảnh.
Thấy cô đến đây, Phó Chí Tắc đi về phía cô.

Lâm Vãn Âm cho rằng anh phải rời khỏi, không bận tâm Vân Li ở đây, nổi giận đùng đùng nói: "A Tắc, đêm giao thừa ngày đó em cũng tới tìm anh, anh trốn tránh em làm chi?"
"......"
"Chị Tòng Thanh nói anh yêu đương, em mới không tin, anh không muốn yêu đương với em, sao anh có thể tìm bạn gái chứ." Lâm Vãn Âm xem nhẹ sự lạnh nhạt của anh, đi theo phía sau anh lải nhải.
Phó Chí Tắc lười phản ứng cô ta, dắt tay Vân Li.
Động tác thân mật này cũng đủ khiến cho Lâm Vãn Âm nhìn chăm chú, ánh mắt cô ta nghiên cứu trên người Vân Li lại hồi lâu: "Cô là bạn gái anh ấy à?"
Không có chờ đối phương trả lời, Lâm Vãn Âm tiếp tục dửng dưng nói: "À, cũng không vướng víu gì, anh nói có bạn gái, em cũng có thể ở cùng với anh."
Vân Li: "......"
Trong ba người, chỉ có cô gái mở to mắt nói chuyện, Từ Thanh Tống đau đầu mà đứng dậy, gắng gượng mở miệng: "Vãn âm, anh mang dẫn em đi dạo xung quanh, cậu nhỏ muốn nói chuyện với bạn, em đừng quấy rầy bọn họ."
"Không được." Lâm Vãn Âm quyết đoán mà cự tuyệt, "Em đặc biệt chạy đến, A Tắc phải dẫn em cơ."
Giọng nói của cô ta mang theo bất mãn cùng trách cứ: "Hơn nữa em không ngại ở cùng với hai người kia đâu, chẳng lẽ bạn gái anh ấy còn để ý thêm em à?"
"Cô để ý không?" Lâm Vãn Âm thẳng tắp hỏi Vân Li.
Vân Li: "......"
Dựa vào thân phận quan hệ họ hàng của mình với Phó Chí Tắc, có lẽ cô ta nghĩ rằng Vân Li sẽ loại trường hợp từ chối ở đây.
Vân Li nhìn chằm chằm ánh mắt khiêu khích của cô ta, cảm thấy trong văn phòng này lạc vào đứa con nít kiêu ngạo, tước khi Phó Chí Tắc can thiệp vào, bình thản mà nói một câu: "Để ý."
Lâm Vãn Âm: "......"
Vân Li giương mắt nhìn phía Phó Chí Tắc: "Em muốn đi về."
Từ Thanh Tống nháy mắt với Phó Chí Tắc, nhân lúc trước khi Lâm Vãn Âm phản ứng liền kéo cô ra ngoài.
Vân Li cũng không rõ yêu cầu của Lâm Vãn Âm, cảm giác như con nhóc được nuông chiều, hai người ra cửa sau, không đi hai bước, Lâm Vãn Âm liền đuổi theo, không thuận theo thì không buông tha mà đi theo phía sau bọn họ cách hai mét.
Bước chân bọn họ đi nhanh, cô ta cũng theo sát, bước chân chậm một chút, cô ta cũng chậm một chút.
"......"
Vân Li nhìn về phía Phó Chí Tắc, anh banh mặt, chút mất kiên nhẫn.

Anh dường như muốn thoát ra càng sớm càng tốt, kéo cô đi nhanh một chút.
Thấy hai người hoàn toàn không để ý đến cô ta, Lâm Vãn Âm bực nói: "Em phải mất cả tiếng mới tới được đây đó!" Cô ta dứt khoát nói bất chấp: "Em còn chưa thành niên, anh ném em ở đây, nếu em có mệnh hệ gì thì anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, ba mẹ em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!"
Loại uy hiếp này dường như không có tác dụng gì với Phó Chí Tắc, ngược lại Vân Li nghe được mà hết hồn.

Sau khi lên xe, Lâm Vãn Âm vẫn chạy theo hướng của họ, Vân Li chỉ thấy cô ta đứng chỗ cũ thông qua gương chiếu hậu, quăng cặp sách xuống đất.
Hai phút sau khi xe chạy ra ngoài, điện thoại Phó Chí Tắc rung lên điên cuồng, Vân Li nhìn, có vài cuộc gọi là của ba mẹ.
Chắc là Lâm Vãn Âm đã khiếu nại đến trưởng bối vào thời điểm này rồi.
Phó Chí Tắc gọi cho Từ Thanh Tống: "Sao không nói cho tôi cô ta tới đây?"
"Tôi bị tước đoạt quyền tự do cá nhân rồi." Từ Thanh Tống khẩu khí bất đắc dĩ, "Vào cửa thì bị cướp di động."
"......"
Phó Chí Tắc cúp điện thoại.
"Đó là cháu ngoại của anh sao?" Vân Li dựa vào lưng ghế, nhìn phía phía trước: "Lúc trước vô tình nhìn thấy cô ấy gửi cho anh rất nhiều tin nhắn......"
Phó Chí Tắc: "Anh không thấy."
"Cô ấy thích anh sao?"
"......"
"Chắc vậy."
Vân Li khiếp sợ: "Thật đúng chính là nghĩ loạn luân."
"......"
"Vậy anh không muốn cho cô ấy hy vọng, chẳng phải nên trực tiếp từ chối cô ấy không?" Vân Li nhìn chung quanh nhìn, lật lại nợ cũ, "Giống như từ chối em trước kia."
"......"
Phó Chí Tắc đậu xe bên lề đường nhìn về phía Vân Li, khi cô nói lời này không hề giận, thần sắc anh mềm nhũn, tháo dây an toàn rồi cúi người ôm nhẹ cô.
Sau vài giây ôm, anh nâng mặt Vân Li, liếm liếm môi cô, cô ngốc ngốc, nhanh chóng phản ứng lại, ôm cổ anh.
Khi không thể thở được nữa, Phó Chí Tắc mới buông cô ra, thắt dây an toàn cho cô.

Vân Li thấy màn hình di động của anh sáng lên, đã mười cuộc gọi nhỡ, chần chờ hỏi: "Ném cô ấy ở bên kia có phải không tốt lắm không?"
Hôm nay nhìn thấy cái tình huống này, Vân Li có thể đoán được Vãn Âm đơn hướng lì lợm la liếm, hơn nữa có trưởng bối chống lưng, cô ta cũng không màng đến thái độ và tình hình của đối phương.
Nhưng mà, nếu Lâm Vãn Âm là vị thành niên lại cố ý chạy tới tìm Phó Chí Tắc, cô ta mà có chuyện gì, quả thật anh không thể tránh khỏi sẽ bị người khác khiển trách.
Vân Li không muốn chuyện này xảy ra.
Phó Chí Tắc nhìn phía cô, Vân Li nửa đùa nửa thật: "Dù sao cũng là cháu ngoại của anh, ở mức độ nào đó cũng rất một lòng với anh......"
Không muốn bàn lại chuyện này, anh cũng nửa đùa nửa thật như đúng rồi: "Hôn chưa đủ sao?"
"......"
Sau khi về đến nhà, Vân Li bị Đặng Sơ Kỳ ném bom dấu chấm liên hoàn.
Đặng Sơ Kỳ: 【cậu ở chung với cậu nhỏ của Hạ Hạ á??? 】
Vân Li không biết cô nàng lấy tin từ đâu, trả lời:【 sao có thể chứ, ai nói với cậu.


Đặng Sơ Kỳ: 【 Lâm Vãn Âm ấy, Hạ Hạ nói cô ta post trên vòng bạn bè nói hai ngươi ở chung kìa.


Điều này khiến Vân Li bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng cầm điện thoại Phó Chí Tắc đến phòng bếp, anh đang rửa dâu tây, Vân Li hỏi:"Em có thể xem WeChat của anh không?"
Phó Chí Tắc ừ một tiếng, không vội không chậm mà rửa dâu tây, tự mình cắn một nửa, đặt nửa còn lại lên môi cô.
Ngắm nhìn vật phẩm trước mặt, mặt anh có chút mơ hồ, Vân Li nhẹ há mồm, anh đẩy quả dâu vào môi cô, lòng bàn tay dưới môi vuốt ve hai lần.
Vân Li đỏ mặt đẩy đẩy tay anh ra, hốt hoảng nuốt lấy quả dâu.
Tìm kiếm Lâm Vãn Âm trên WeChat, trong cửa sổ trò chuyện, tin nhắn gần đây nhất là tin nhắn thoại, tất cả các tin nhắn trên là ? , Vân Li kéo lên trên, đều là dấu chấm hỏi vô tận.
"......"
Cô chuyển tin nhắn thoại thành văn bản, theo vài tin nhắn hiện lên, vẻ mặt bình tĩnh của Vân Li cũng có chút tan rã.
【 em cũng chỉ là thích anh, em chưa làm bất cứ điều gì để tổn thương đến anh, sao anh phải như thế với em chứ.


【 em thích cậu nhỏ của thì có gì sai sao? 】
【 em không ngại anh có bạn gái, em cũng không cần danh phận, anh để ý em một chút cũng không được sao? 】
Mấy cái tin tức nhìn đến mức Vân Li tức giận, cảm thấy bạn trai của mình bị đạo đức bắt cóc.
Nhấp vào vòng bạn bè của cô ấy, một cái văn án mới nhất: 【 tới tìm cậu nhỏ chơi, cậu nhỏ với bạn gái vội vã về nhà, tôi chính là cẩu độc thân đáng thương ô ô ô 】
Hai người bọn họ có rất nhiều bạn, đầu tiên là nhấn like rất nhiều, bên dưới có thêm một số bình luận nổi bật.
Ba: 【[ cười trộm ]】
Mẹ: 【[ cười trộm ]】
Mẹ trả lời ba: 【ăn mừng khắp nơi [ hoa tươi ][ hoa tươi ]】
Ba hồi phục mẹ: 【[ ngón cái ][ ngón cái ][ ngón cái ]】????
Đây hẳn là ba mẹ của Phó Chí Tắc.

Đáng lẽ cả hai đều chưa nói với gia đình về chuyện yêu đương của họ, lúc này đây Lâm Vãn Âm quạt gió thêm củi trực tiếp công bố tình yêu của hai người trước họ hàng.
Ngược lại làm trong lòng cô có chút vui vẻ.
Quay lại giao diện trò chuyện chính, ba mẹ Phó Chí Tắc đều gửi rất nhiều tin nhắn, cô không click mở xem, thì một cuộc gọi video đến, đó là ba của anh.
Vân Li cầm điện thoại vào phòng bếp, Phó Chí Tắc nhíu nhíu mi: "Không nghe."
Hết thời gian chờ, cuộc gọi video vẫn bám riết không tha mà gọi lại, Phó Chí Tắc tắt nước, cầm lấy di động, lại để chế độ im lặng.
"......"
"Nếu không nghe một lần đi?" Vân Li thấy màn hình di động của anh tối sầm lại, có chút không đành lòng.
Phó Chí Tắc: "Trước kia ông ấy sẽ không gọi điện video cho anh."
Vân Li: "?"
Phó Chí Tắc: "Đoán chừng Lâm Vãn Âm nói với ông ấy, ông ấy muốn gặp em."
Thấy Vân Li không có phản ứng gì, anh dừng động tác lại, hỏi: "Em muốn gặp không?"
"Không không, quá nhanh rồi." Vân Li lập tức lắc đầu, nói xong thì cô còn cảm thấy chưa đủ, giúp anh đưa điện thoại lật mặt, như vậy liền không thấy lời nhắc của cuộc gọi video.

Cô từ chối nhanh như vậy, Phó Chí Tắc nhướng mi, ánh mắt như suy tư gì đó.
Nước chảy xuống giỏ trái cây thành bể, Phó Chí Tắc tắt nước: "Em cảm thấy nhanh sao?"
Câu trả lời khẳng định nghe có vẻ không tin tưởng vào cảm tình, Vân Li lắc đầu, nghiêm túc nói: "Gặp mặt cũng có thể."
Phó Chí Tắc im lặng, lại hỏi: "Ở trong một lều thì sao?"
Không cùng anh qua đêm, đối với cảnh tượng ít nhiều gì cũng có chút phỏng đoán với chờ mong, Vân Li đúng sự thật thừa nhận: "Không nhanh.

Nhưng anh có thể mặc quần áo ngủ được không?"
"......" Anh cong cong khóe môi, "Lúc ngủ em thường mặc quần áo sao?"
"Mặc."
"Có thể," anh nghiêng đầu hỏi lại: "Vậy em có thể không mặc quần áo ngủ được không?"
"......"
Bất quá cô nói, Vân Li chỉ có thể cam chịu số phận chờ đợi ngày đó, kỳ quái chính là, khi thời gian càng gần, sự căng thẳng trong lòng cô càng ngày càng ít.
Rất nhiều lần nghĩ đến anh có thể mua túi ngủ tình nhân không.
Đoạn nhạc của Lâm Vãn Âm kia cũng không tạo ra bất kỳ làn sóng mới nào.
Vào ngày cắm trại, Phó Chí Tắc lái xe tới đón cô, anh đã thu xếp hành lý từ trước.

Khu trại cách trung tâm thành phố ba giờ lái xe, bọn họ đơn độc lái xe đi theo sau xe buýt.
Phó Chí Tắc thắt kỹ dây an toàn cho cô, hôn lên trán cô rồi mới khởi hành xuất phát.
Sau khi đến chỗ cắm trại, Vân Li giúp Phó Chí Tắc dựng cái lều trên bãi đất phẳng, là một căn lều màu cam dành cho hai người.
Có hơn mười cái lều trên đất rộng lớn bằng phẳng, Vân Li chụp bức ảnh, ngồi cạnh cái lẩu nhỏ đã được xếp sẵn.

Với tư cách là dẫn đầu hoạt động này, Phó Chính Sơ đã phối hợp với người đồng hành thu thập đèn pin với nhau để thắp sáng.
Phó Chí Tắc lấy chăn đắp lên người cô, tấm chăn đủ lớn, sau khi anh ngồi xuống, Vân Li quấn góc còn lại của tấm chăn khóa lại trên người anh.
Dưới tấm chăn, cơ thể hai người áp sát vào nhau, Vân Li khẽ meo meo mà sờ sờ mu bàn tay Phó Chí Tắc, anh thuận tiện nắm lại, sờ soạng lên phía trước niết cổ tay của cô.
Bọn họ còn mang theo rất nhiều bia.
Trước khi tham gia, Vân Li cho rằng toàn bộ hành trình cô chỉ cần ở cùng với Phó Chí Tắc, không cần liên quan tới những người khác.
Khoảng hơn chục người tham gia lần lượt tự giới thiệu về bản thân.

Hiện trường chỉ có một đôi tình nhân bọn họ, đường lâm cười hỏi: "Hai người đến với nhau bằng cách nào vậy?"
Vân Li nhìn Phó Chí Tắc, đáp: "Chính là quen biết......"
Một cô gái khác hỏi: "Sau đó lưỡng tình tương duyệt sao?"
Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 cả hai đều có tình cảm với nhau
Vân Li:"Không phải, là theo đuổi."
"Ai theo đuổi ai?"
Vân Li không ngại thừa nhận mình theo đuổi Phó Chí Tắc, còn chưa kịp nói chuyện, Phó Chí Tắc nói: "Tôi theo đuổi."
Cô nhìn về phía Phó Chí Tắc, anh còn phối hợp mà nắm ngón tay cô, chủ đề này trôi qua ngay lập tức.

Thời gian còn lại, cô với Phó Chí Tắc như hai sinh vật biệt lập trốn dưới chăn, hai người đều yên lặng mà nhìn chằm chằm nồi lẩu nhỏ trước mặt.
Vân Li lắng nghe những người bên cạnh thảo luận về các hoạt động đi bộ trước đây đã tham gia, đầu cô quay bên kia vài lần, muốn nói điều gì đó, nhưng trước sau không có dũng khí.
Có người chủ động tới bắt chuyện với bọn họ.

Là người đội nam sinh, cùng xã đoàn với Phó Chính Sơ.
"Tôi tên là Cố Khải Minh." Nam sinh xách bình rượu, dùng ly giấy rót một ly cho mỗi người, như thường lệ thì Phó Chí Tắc sẽ từ chối, nhưng lần này thì không.
Vân Li chào hỏi, Cố Khải Minh tùy tiện mà ngồi xuống tấm vải dã ngoại bọn họ ăn cơm.
"Bạn gái anh thật xinh đẹp nha." Lời này Cố Khải Minh là nói với Phó Chí Tắc, anh gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Đừng ngại, mọi người đều rất tốt." Cố Khải Minh chú ý Vân Li khẩn trương, nhìn nàng cười nói: "Để tôi giới thiệu những người khác cho cô nha."
Vân Li nhìn về phía Phó Chí Tắc, anh gật gật đầu, bản thân không có hứng thú với này, ở lại chỗ cũ chơi cái nồi lẩu nhỏ đó.
Người sợ chứng xã hội, nhưng Vân Li cũng có thể hướng tới dung nhập tập thể như vậy.

Cô đi theo bên cạnh Cố Khải Minh, không giỏi nói lắm, nhưng cũng có thể hòa nhập vào chủ đề cảu người khác nói.
Hình như ở chung người xa lạ cũng không khó như vậy......
Khi quay đầu nhìn lại Phó Chí Tắc, anh ở chỗ cũ chán muốn chết, người khác định nói chuyện phiếm với anh nhưng chưa nói hai câu liền bị anh lạnh lùng bức lui.
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô.
Ánh mắt tràn đầy ủng hộ này khiến Vân Li càng cứng cỏi, chờ cô lại lấy lại tinh thần nhìn Phó Chí Tắc, đã hơn một giờ.
Anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, đèn pin đằng kia đã bị người khác lấy mất, dung mạo ẩn trong bóng tối có chút nghèo túng, Vân Li cảm thấy có chút áy náy, chào hỏi những người khác rồi chạy về bên anh.
"Em qua đó lâu lắm nhỉ." Cô ngồi xuống, khi vừa nãy cô qua đó Phó Chí Tắc bảo cô mang theo tấm chăn, giờ phút này trên anh đã lạnh băng rồi, Vân Li dùng chăn quấn quanh anh hai vòng.
Anh ở chỗ này, trạng thái cả người tựa như xác băng, không hiểu sao Vân Li cảm thấy buồn cười, hỏi: "Còn lạnh không?"
Phó Chí Tắc: "Ư."
Vân Li buộc chặt chăn cho anh, cảm thấy anh rất nghiêm túc: "Vậy phải làm sao?"
Anh nhìn chằm chằm cô: "Cần nguồn nhiệt."
Vân Li: "......"
"Đi thôi." Anh đứng dậy, quấn Vân Li vào trong chăn, kéo cô vào trong rừng cây, bây giờ hầu hết mọi người giải tán, bọn họ rời đi cũng không khiến cho những người khác chú ý.
Hai người đi dạo gần một đồng cỏ, đây là vùng đất thấp, mặt cỏ không lớn, ba mặt có đá bao quanh.
Là nơi rất bí mật.
Vân Li vẫn đang quan sát địa hình, không nhận thấy có chỗ lún, vướng vào rồi ngã xuống.
Ngã trên bụi cỏ mềm cũng không đau, nhưng động tác có chút chật vật.

Chăn Phó Chí Tắc cũng bị cô kéo xuống đất.
Anh còn cười chứ.
Vân Li có chút hạn hán lời, vừa định đứng dậy, hai tay anh luồn qua khe hở giữa hai cánh tay cô, chống trên mặt đất, thân thể tới gần cô, Vân Li ổn định lui về phía sau, thuận thế ngã trên mặt cỏ.
Ánh đèn mờ ảo, không nhìn rõ nét mặt anh, hơi thở lại cực kì quen thuộc.

Hơi thở Phó Chí Tắc chậm rãi tăng thêm, giờ phút này phản ứng của Vân Li là nhìn xung quanh trước.
Anh nắm nhẹ cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh, cười nói: "Thời khắc mấu chốt luôn không chuyên tâm."
"Lỡ bị người khác thấy được......!Em đang loại trừ tai hoạ ngầm cho chúng ta mà." Vân Li biện hộ.
"Tai hoạ ngầm?" Anh ghé vào lỗ tai cô: "Ở trước mặt em."
Không đợi cô phản ứng, môi Phó Chí Tắc dừng ở mặt khóe mặt cô, từng bước chuyển sang môi cô.

Vân Li nhìn vào cặp mắt rũ xuống đó, những vì sao rải rác trên bầu trời, cô trở mình với tất cả sức lực, đè Phó Chí Tắc dưới thân.
Cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại, khống chế được hơi thở của mình.
Vân Li chạm chạm khóe môi anh trước, lần đầu tiên dùng cái động tác này hôn môi, sắc mặt cô phiếm hồng, thở gấp nói: "Em cũng muốn anh ngôi sao."
Phó Chí Tắc mới chú ý tới biển sao phía sau cô, hai tròng mắt cô trong vắt, khi nói chuyện với anh lại mềm mại, động tác vừa nãy cũng cực kỳ đơn thuần không có ý tứ gì khác.
Dục vọng của anh vẫn còn, ngẩng đầu muốn hôn cô, Vân Li tránh đi, đẩy đẩy ngực anh: "Anh nhìn sao đi."
Ngữ khí nghe tới còn có chút ghét bỏ.
"Được."
Anh ngoan ngoãn mà trực tiếp ngã xuống đất, mây mù tan biến, bầu trời màu than chì dần dần nhiễm từng ánh sáng trắng, còn có một chuỗi đám sương trong suốt.
Đó không chỉ là ngôi sao, mà còn là ngân hà.
Cô nghiêm túc mà cố chấp mà muốn cho anh nhìn thấy, cô nhìn thấy cảnh đẹp.
Phó Chí Tắc bỗng nhiên nở nụ cười.
Là nụ cười hoàn toàn không bị kiềm chế.
"Thấy." Anh cười nói: "Còn thấy em."
Nâng cái gáy của Vân Li, đè cô xuống, tay còn lại ôm chặt eo cô, đôi môi ướt nóng lại áp vào nhau, giờ phút này anh không chút che giấu trái tim đang rung động, đem tình cảm không thể thu liễm phóng thích một lần.
Cả hai nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ, vai kề vai.


Gió đêm hiu hiu, mũi có mùi bùn đất rất nhỏ, bốn phía một mảnh hiu quạnh.
Lần đầu tiên, Vân Li nhìn thấy tảng lớn ngôi sao, ngân hà giống mị ảnh đứng lặng một góc, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, cô cong cong khóe mắt.
Đang muốn nhìn trộm Phó Chí Tắc, cô quay đầu, lại đụng phải ánh mắt của anh, Vân Li ngẩn ra: "Anh không xem ngôi sao sao à"
"Không muốn xem." Phó Chí Tắc nghiêng thân, dùng tay gối đầu, tiến lại gần, hai tròng mắt nhìn cô, "Không phải đến xem ngôi sao."
......
Trở lại lều trại, Phó Chí Tắc treo đèn pin lên trên.

Khu trại ngoài trời, không có toilet.

Cô không tiện làm những việc này với Phó Chí Tắc, cô hẹn Đường Lâm tìm cái góc nhỏ.
Đường Lâm tính cách hướng ngoại, đã hòa nhập với những người khác, vừa rồi bọn họ cũng cùng nhau ngắm sao.
"Vân Li, cô cũng chưa thấy à, khi bạn trai cô nói theo đuổi cô, người chung quanh rất hâm mộ đó." Đường Lâm làm cái biểu tình khoa trương, bắt chước thần thái của người khác lúc đó, "Nhưng mà cũng đúng thật, với tính cách bạn trai của cô, tôi còn tưởng rằng cô theo đuổi anh ấy "
"Anh ấy lạnh lùng như vậy, hẳn là yêu cô đến chết đi sống lại mới hạ quyết tâm tho đuổi nhỉ."
Vân Li không nghĩ tới những gì Đường Lâm nói, cảm tình hai người bọn họ tựa như một cặp tình nhân bình thường vững bước phát triển.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ Phó Chí Tắc vì sao thích mình, nhưng cô không phải là người tự mình thích chuốc lấy cực khổ.
Phó Chí Tắc thoạt nhìn rất thích cô.
Nhưng mà, yêu đến chết đi sống lại, hẳn là cũng không đến mức đó.
Đường Lân tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng rất hâm mộ cô, bạn trai cô thật mẹ nó quá đẹp rồi, lại đẹp lại tàn khốc chỉ say đắm một mình cô nha, a, tôi cũng muốn lắm."
Bị cô ấy kéo hồn về, nói đến say đắm, Vân Li nhớ tới Phó Chính Sơ nói chuyện bốn năm cái, hỏi: "Cô là đang theo đuổi Phó Chính Sơ sao?"
"Yes!" Đường Lâm có chút uể oải: "Nhưng mà em ấy có chút lãnh đạm, tôi add WeChat của ẻm vào, hồi âm không quá nhiệt tình."
Nhân thiết Phó Chính Sơ không hợp trong ấn tượng của cô, Vân Li không nói chuyện.
"Hôm nay hình như em ấy nói chuyện với bạn trai cô, bọn họ biết nhau sao?"
Vân Li bình tĩnh nói: "Bạn trai tôi là cậu nhỏ của cậu ta."
"......"
Đường Lâm khóe miệng giật giật: "Bạn trai của cô nhìn cũng không già lắm." Cô ấy cười xấu xa nói: "Đàn ông trưởng thành cũng không tệ, có thể chăm sóc cho cô."
"Bạn trai tôi bằng tuổi tôi.

Bọn họ chính là vai vế khác thôi." Vân Li giải thích, Đường Lâm không nghe nhiều, đôi mắt sáng lên: "Vậy hai người không phải rất quen thuộc với Phó Chính Sơ sao? Nhà tôi mở cửa hàng thú cưng, nếu không hai người kêu Phó Chính Sơ đến đây một chuyến đi?"
Thấy Vân Li do dự, cô ấy quơ quơ cánh tay cô, làm nũng nói: "Đi mà, toàn bộ đều miễn phí, bạn trai cô đẹp như vậy, nhất định sẽ thích chó!"
Giữa hai người cũng không mối liên hệ nào.
Nhưng mà, ngày đó tăng ca gần đó, Phó Chí Tắc cố ý mua cá viên trêu đùa chú cún nhỏ.

Hình ảnh này đã khắc sâu trong cô
Cô chỉ nói mình phải đi về hỏi một chút, chưa cho Đường Lâm tin chính xác.
"Tuy nhiên, bạn trai cô đẹp như vậy, cô đến giám sát chặt chẽ chút, bạn trai cũ của tôi cũng rất tuấn tú ấy, chính là sôi nổi ở bên tôi, qua giai đoạn mới mẻ thì rất lãnh đạm." Đường Lâm dùng nước khoáng vọt vào tay, "Tốt nhất là xác định quan hệ sớm một chút."
Xác định quan hệ?
Vân Li mặt lộ vẻ nghi hoặc, Đường Lâm dùng ánh mắt trả lời Vân Li, chính là xác định quan hệ trong tưởng tượng của cô.
Cô nhất thời nghẹn chữ.
Sau khi trở lại lều, Vân Li vẫn suy nghĩ về những gì Đường Lâm nói, trong lòng ẩn ẩn bất an sau khi nhìn thấy gương mặt kia tan thành mây khói.
Nhìn chằm chằm gương mặt kia, Vân Li càng ngày càng vừa lòng.
Cô kéo anh: "Bọn họ nói có bạn trai này như anh, em rất có mặt mũi."
Phó Chí Tắc ở trong lều được một lúc, tùy ý nói: "Em cảm thấy thế nào?"
Vân Li: "Em đây đồng ý cả trăm lần."
Anh xoa đầu cô, thả lỏng mà lướt qua những tin tức khoa học kỹ thuật mới nhất.
"Em làm đồ ngọt cho anh nha." Vân Li từ trong túi lấy ra mấy cái hộp bánh kem nhỏ, "Nếu không cũng đưa Phó Chính Sơ một hộp đi?"
Phó Chí Tắc: "Để nó tự lấy."
Vân Li: "Vậy bây giờ anh ăn không?"
Phó Chí Tắc: "Ừ."
Cô mở hộp ra, nhưng Phó Chí Tắc vẫn không nhúc nhích, trên màn hình di động nhanh chóng mà lướt các bài báo.
Vân Li trực tiếp đặt chiếc bánh ngay trước màn hình của anh.
Phó Chí Tắc lười nhác mà ngả người ra sau: "Không có tay."
Anh vòng qua Vân Li, một cái tay khác cầm di động, Vân Li ba chấm, cầm thìa cho anh, múc một miếng.
Anh cong môi ăn luôn.
Ăn xong đồ ngọt, hai người đi ra ngoài tắm rửa, Phó Chí Tắc trở về trải túi ngủ ra.

Anh mang theo hai cái túi ngủ, cũng không phải là cái túi ngủ tình nhân mà Vân Li tưởng tượng.
Sau khi tản ra, Vân Li nhìn chằm chằm anh, anh cũng không ngủ khỏa thân như đã nói, chỉ là cởi áo khoác với áo len rồi trực tiếp chui vào.
Vân Li có chút mất mát.
Cô là người khá bảo thủ, có thể đối với cái này có quá nhiều tưởng tượng về đêm này, giờ phút này hiện thực với lý tưởng có sự chênh lệch, trong lòng cô không khỏi cảm thấy mất mát.
Nhận thấy biểu hiện của cô, Phó Chí Tắc: "......"
"Em muốn nhìn?"
Nửa cơ thể anh từ túi ngủ ra, ngồi thẳng, đối diện ánh mắt cô, đôi tay giữ lấy vạt áo rồi bắt đầu chậm rãi vén lên.

Đầu tiên là lộ ra một tấc nhỏ làn da trắng nõn, sau đó là bụng của anh.
Vân Li hô hấp cứng lại, vội vàng bắt lấy tay anh, cẩn thận giúp hắn khôi phục quần áo như cũ.
Anh nhìn chằm chằm ộng tác của cô, cảm thấy buồn cười, hai người còn chưa tiếp tục vật lộn, thì thân ảnh Phó Chính Sơ quơ quơ trước lều trại.
Sau khi dây xích được kéo ra, Phó Chính Sơ cầm lấy chiếc bánh hộp mà Vân Li đưa cho cậu ta, dư quang thoáng nhìn hai túi ngủ tách ra trong lều, cậu ta thở dài lắc lắc đầu.
Sau khi trở về lều của mình, cậu ta mở bánh kem, là vị matcha, mở cửa sổ trò chuyện với Phó Chí Tắc.
Phó Chính Sơ: 【cậu nhỏ, tự nhiên cậu mang theo hai túi ngủ làm chi.


Phó Chính Sơ: 【 cậu có phải không được không!! 】
Di động vang lên, là một icon văn bản đơn giản, nội dung được phóng to.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chí Tắc dùng icon, Phó Chính Sơ chớp chớp mắt, thiếu chút nữa bị sặc bánh kem.
===================
T6224203032022.


Advertisement
';
Advertisement