Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Trần Mỹ có một đứa con gái 6 tuổi, rất đáng yêu, lúc trước bọn họ chuyển nhà, chuyển tới một căn nhà lớn có phong cảnh đẹp ở xung quanh.

Căn nhà sửa xong, con gái đột nhiên đề nghị muốn có phòng của riêng mình, Trần Mỹ và chồng cô ấy đều cho răng con gái lớn rồi, rất vui mừng.

Một hôm, con gái đột nhiên sốt cao, Trần Mỹ và chồng cô ấy đưa con gái tới phòng khám ở gần đó, bác sĩ nói không sao cả có thể là bị cảm lạnh thôi, Trần Mỹ và chồng cô ấy coi như yên lòng.

Mấy hôm sau, bọn họ phát hiện con gái rất ít nói chuyện, hơn nữa không hoạt bát thích nói cười như trước đây, Trần Mỹ bọn họ cũng không để ý, cho rằng con gái vừa khỏi bệnh vẫn chưa muốn nói chuyện thôi.

Nhưng con gái buồn bã không vui khiến họ rất lo lăng.

Một hôm, chồng của Trần Mỹ đột nhiên phát hiện con gái không nói chuyện được nữa! Chỉ làm được khẩu hình không thể phát ra âm thanh, Trần Mỹ và chồng cô ấy bị doạ sợ! Dẫn con gái đi khắp nơi để khám! Nhưng bác sĩ không khám ra được bệnh gì!


Bọn họ trở về nhà, sau đó chỉ có thể dạy con gái một chút ngôn ngữ kí hiệu đơn giản dễ hiểu.

Gần đây Trần Mỹ phát hiện một chuyện lạ, tới nửa đêm luôn nghe thấy giọng con gái nói chuyện với ai đó ở trong phòng! Nhưng đứng dậy tới phòng con gái xem lại chỉ thấy con gái đang ngủ, ngủ rất sâu, huống hồ con gái cũng không nói gì, Trần Mỹ cho rằng mình chắc chăn là nghe nhâm!

Nhưng nửa đêm hôm nào Trần Mỹ cũng nghe thấy con gái nói chuyện ở trong phòng.

Cô nói chuyện này với chồng, chồng cô lại nói cô nghỉ thần nghi quỷ chắc chắn là xem phim quá nhiều, nhưng Trần Mỹ luôn cảm thấy không đúng lắm.

Có một hôm, Trần Mỹ không ngủ, trốn ở căn phòng bên cạnh phòng con gái, tới nửa đêm, cô lại nghe thấy âm thanh trong phòng con gái, mà còn là tiếng nói chuyện của con gái. Cô cẩn thận nhìn qua cửa kính…

Cảnh trước mắt khiến cô ngây dại!

Cô nhìn thấy con gái đang chơi búp bê cùng một bé gái trạc tuổi mặc đồ màu đỏ, chơi rất vui, mà con gái còn đang nói chuyện!



Trần Mỹ bị doạ sợ, sao lại có chuyện như vậy xảy ra hơn nữa lại còn ở trên người mình!

Cô không nói chuyện này cho chồng biết, bởi vì cô biết chồng sẽ không tin, cô lén kể chuyện này cho bà lão hàng xóm, nhưng Trần Mỹ không ngờ rằng bà ấy lại nói ra một chuyện khiến cô sởn tóc gáy.

Bà lão nói với Trần Mỹ, nói rằng trước đây cũng có một gia đình ở chỗ nhà bọn họ bây giờ, gia đình bọn họ có một đứa con gái trạc tuổi con gái nhà cô, có một hôm, người lớn không ở nhà, đứa nhỏ ở một mình, đột nhiên có cháy lớn, hôm đấy đứa bé đó mặc đồ màu đỏ! Bố mẹ đứa bé đó rất đau lòng, sau đó rời khỏi nơi đau thương này, sau này nơi đó trở thành đất trồng rau, sau đấy nữa thì nhà các cô tới đây xây nhà.

Bà lão nói rồi dừng lại, nói với Trần Mỹ, có phải là…đứa bé đó…có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, mới quay lại….bảo Trần Mỹ tìm thầy xem thử.

Sau đó Trân Mỹ nghe lời bà lão tim thầy tới xem, người đó nói đứa bé kia lớn bằng con gái nhà cô, sau đó hỏi con gái nhà cô có phải có một con búp bê mắt to tóc vàng không.

Trần Mỹ nói có, thây xem bói đó nói, đứa bé đã chết cũng có một con búp bê giống y như vậy, lúc sinh nhật 5 tuổi bố mẹ đã tặng cho đứa bé đó, đứa bé đó rất thích, nhưng mà mất rồi!

Trần Mỹ hỏi vậy bọn họ phải làm thế nào, mới khiến đứa bé đã chết đó rời khỏi con gái cô.

Thầy bói bảo Trần Mỹ lấy con búp bê đó, cho thêm 666 thỏi vàng đốt cho đứa bé đã chết đó, Trần Mỹ làm theo.

Dần dần, con gái vui vẻ trở lại, Trần Mỹ lại phát hiện con gái nói chuyện được rồi, nhưng hỏi con gái, con gái lại không biết không nhớ gì hết.

“Sau đấy thì sao?” Tống Tử Thanh hỏi Trần Mỹ: “Sau đó nhà chị có xảy ra thêm chuyện gì không?”

Trần Mỹ lắc đầu, nói nhiều như bậy, trông cũng hơi mệt mỏi: “Gần đây em gái và con gái tôi lại không xảy ra chuyện gì, bố tôi ở trấn Thái Châu, nói rằng nhà ông ấy có vật tránh tà gì đó, bảo tôi có thời gian rảnh thì tới lấy, nhưng không, hôm nay tôi tới luôn. Em trai, tôi không biết cậu có thực sự nhìn ra nhà tôi xảy ra chuyện hay không, nhưng gần đây nhà tôi, xảy ra những chuyện này thật.”

Tôi vẫn thấy có hơi kì lạ, theo lời Trần Mỹ nói, em gái và con gái Trân Mỹ đều gặp phải ma, Trần Mỹ đều rất thân cận từng tiếp xúc với em gái và con gái cô ấy, nhưng tôi không thấy thứ gì không sạch sẽ ở trên người cô ấy, một chút hơi thở của người chết cũng không có, thế này cũng vô lí quá.



Tống Tử Thanh tìm nửa ngày, lấy một tấm bùa ra, đưa cho Trần Mỹ: “Gặp gỡ là có duyên, hôm nay chị tốt bụng cho chúng tôi đi nhờ, tôi tặng miễn phí tấm bùa này cho chị, chị cầm về, đun một bát nước sôi, thả tấm bùa vào trong nước sôi, đợi tấm bùa tan ra, chị cho người trong nhà mỗi người uống một ngụm, có thể bảo vệ gia đình chị bình an”

“Thời bây giờ…còn uống nước ngâm bùa á?”

Tôi ở đẳng sau xen miệng vào sao Tống Tử Thanh không bảo người ta uống tàn hương? Anh ta là một tên trộm mộ, nếu không biết chuyện này, thì đừng có làm linh tinh có được không, khiến người ta sinh bệnh thì làm sao?

“Con nhóc chết tiệt cô không hiểu thì đừng có xen vào?” Tống Tử Thanh trừng tôi một cái, nhìn đi, trước đi còn khách sáo với tôi, bây giờ thấy người đẹp, thì trở thành thế này, đàn ông đều giống nhau!

“Đây là bùa tẩy rửa, giống như nước hoa Lục Thần vậy, sau khi uống, có thể bảo vệ không cho những thứ bẩn thỉu tới gần chị” Sau đó Tống Tử Thanh vô cùng dịu dàng giải thích một lượt.

Tôi sắp trợn mắt lên trời luôn rồi, nước hoa Lục Thần, cũng chỉ có cái tên kì lạ như Tống Tử Thanh mới dùng loại tính từ này.

“Cảm ơn” Trần Mỹ nhận lấy, để vào túi bên người cô ấy: “Tôi sẽ làm theo lời cậu, cho hỏi em trai…làm nghề này sao?”

Anh ta không làm nghề này đâu, anh ta là trộm mội Trong lòng tôi chửi bới một câu, đương nhiên, tôi tốt bụng, không vạch trần Tống Tử Thanh.

“Tôi không phải.” Tống Tử Thanh lộ ra nụ cười đẹp trai với Trần Mỹ: “Nhưng ông nội tôi nghiên cứu một chút về thứ này, hôm nay chúng tôi tới Thái Châu, ông ấy bảo tôi lấy một chút bùa”


“Hoá ra là như vậy” Trần Mỹ không hỏi thêm: “Tới Thái Châu, đúng thật là phải đem theo mấy thứ này, dù sao thì, trấn Thái Châu, ở chỗ chúng tôi, rất nhiều người chỉ nhìn mà không dám tới, bởi vì trấn này….tên là trấn Cản Thi”


Trấn Cản Thị…


Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi nghe thấy từ này, lần đầu tiên là Lãnh Mạch nói với tôi, còn bảo tôi đừng hối hận vì hôm nay tới đây, lần thứ hai là Trần Mỹ nói, à đúng rồi, lúc trên xe khách Tống Tử Thanh cũng muốn nói với tôi cái này, nhưng tiếc là bị chuyện phanh xe làm gián đoạn.


“Vì sao có nhiều người tránh xa trấn Cản Thi như vậy? Thật sự là vì trong đó, có thây cản thi sao?” Tôi hỏi Trần Mỹ.

Advertisement
';
Advertisement