Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Chỗ này là hàng mộ cuối cùng, đám cỏ ngay trước mặt chúng tôi, vào lúc này, trong bụi cỏ lại phát ra tiếng bước chân loạt soạt, là ai, lại nấp ở trong bụi cỏ?

Lãnh Mạch kéo tôi ra đằng sau, tôi căng thẳng nhìn chằm chằm vào bụi cỏ.

Có một người nhảy ra từ trong bụi cỏ, mặc quần áo rách rưới, mượn ánh nắng vẫn còn chưa tắt hẳn, tôi nhìn thấy rõ được người trước mắt….. “Là anh? ! Không phải anh là quỷ sai Lý Phong sao?”

Đây là quỷ sai Lý Phong mài! Chỉ là không mặc đồ của quỷ sai mà thôi.

“Ôi, Lãnh Mạch đại nhân!” Rõ ràng là Lý Phong cũng không ngờ rằng chúng tôi lại ở đây, vội vàng quỳ xuống.

Lãnh Mạch phất phất tay bảo anh ta đứng lên: “Ngươi ở đây làm gì.”

“Đại nhân có điều không biết, gần đây trấn Thái Châu xảy ra nhiều vụ án trộm hồn, tôi đang điều tra.”


“Vụ án trộm hồn?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Là cái gì?”

Lý Phong nói: “Có một số người sau khi chết, chúng tôi đi đón hồn ma theo sắp xếp, nhưng hồn ma đều biến mất, đã mấy người rồi, nơi đây thuộc phạm vi quản lí của tôi, vì vậy nên tôi đang điều tra, phát hiện hơi thở của những hồn ma mất tích đều biến mất ở trong nghĩa trang này, nên tới đây điều tra.”

Vụ án hồn ma biến mất?

Nói về ma trong nghĩa địa âm u này, đúng là đáng sợ mà, tôi ôm lấy cánh tay: “Vậy anh cứ chậm rãi mà điều tra nhé, Lãnh Mạch chúng ta đi thôi.”

Lãnh Mạch cũng không định nhúng tay vào chuyện này, năng lực của quỷ sai cũng không nhỏ, tự mình sẽ tra được, kể cả cho dù quỷ sai không tra ra được, thì Ma giới cũng sẽ có cách khác, không đến lượt chúng tôi quan tâm.

Nhưng ông trời vĩnh viễn đều không muốn thuận theo ý người, tôi và Lãnh Mạch mới đi được hai bước, Lãnh Mạch đột nhiên kéo tôi ra sau, nấp vào đẳng sau bia mộ.

Mà quỷ sai Lý Phong cũng biến thành quỷ sai ngay lúc đó, lưỡi đao đặt dưới chân chúng tôi.

Tôi ngây rá:.“Làm sao vậy?”

“Im miệng.” Lãnh Mạch nhỏ giọng trả lời tôi: “Có hơi thở của hồn ma”



Tôi ló đầu ra khỏi bia mộ, chỗ hàng mộ cuối cùng này, nhìn tới cổng nghĩa địa ở phía xa có 5 người mặc đồ đen nghiêm chỉnh lần lượt đi vào, trông lại có hơi giống đồ của:quỷ sai, nhưng chắc chăn là không phải, chân của quỷ sai không chạm đất, chân của những người đó dẫm lên đất, bọn họ nhìn khắp nơi trước, lúc nhìn về phía tôi tôi vội vàng rụt đầu về.

Lãnh Mạch quá cao to, bia mộ nho nhỏ làm sao che nổi anh ta được, may là lúc trước chúng tôi đã lùi vào trong bụi cỏ, trời đã tối hẳn, chắc những người này không nhìn thấy chúng tôi, đợi những người kia quan sát xong, tôi lại len lén nhìn ra ngoài.

Mấy người kia đi tới giữa hàng mộ đằng trước, lấy ra mấy thứ như đĩa bày ra đất, có hai người quỳ đằng trước những thứ đó, hai người ở đẳng sau cầm cồng chiêng niệm gì đấy, người cuối cùng chắc là người cầm đầu, đang đứng canh gác mà nhìn khắp nơi.

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Triệu thi.*” Lãnh Mạch nói.

*Triệu thi: Gọi thi thể.

“Triệu thi? Triệu thi là cái gì?” Chỉ nghe cái tên này thôi là biết sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.

Đúng thật, trong tiếng kêu của cồng chiêng, những bụi cỏ xung quanh lần lượt phát ra tiếng, tôi vừa quay đầu, liền nhìn thấy trong bụi cỏ trước mặt tôi, có một người mặc đồ trắng nhảy ra, tôi suýt nữa thì nghẹn thở, tiếng kinh hô nghẹn trong cổ họng, trên đầu người mặc đồ trắng kia dán một tấm bùa, giống như không nhìn thấy chúng tôi vậy, nhảy ra ngay trước mặt chúng tôi, nhảy xuống theo bậc đá của bia mộ.

Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Đây không phải là cương thi ở trong phim ảnh sao?

“Đây là triệu thi.’ Lãnh Mạch nói.

Lý Phong nhìn ra ngoài, cái mũi ngửi trong không khí mấy cái: “Mùi này…trong những thi thể này có phong ấn những hồn ma bị trộm.”

Tôi nhìn ra rigoài theo, đại khái có khoảng 10 thi thể lớn nhỏ gầy béo mặc đồ trắng tập hợp trước mặt mấy người kia, tiếng công chiêng dừng lại, những thi thể kia cũng dừng lại.

“Thế mà lại tìm được những hồn ma bị trộm, sao anh vẫn chưa ra tay vậy?” Tôi không muốn ở lại đây một chút nào cải!

“Không lấy được, những hồn ma này…” Lý Phong mày lại: “Đây là thuật cản thi, là pháp thuật của loài người các cô, chúng tôi không can thiệp vào được.”

“Thuật cản thi?” Không phải chứ, không phải may tới vậy chứ? Hướng dẫn viên ở trên xe du lịch nói thuật cản thi ngàn năm khó gặp, nếu gặp thì sẽ phát tài, không phải là tôi thật sự gặp ‘vận may lớn này đấy chứ!

“Đúng, chính là thuật cản thi.” Lãnh Mạch xác thực phán đoán của tôi: “Trong loài người các em, tộc người cổ xưa Tương Tây, sẽ dùng thuật cản thi này để cản thi, Ma giới không có quyền nhúng tay vào.”



“Rốt cuộc thuật cản thi là cái gì?” Tôi hỏi.

Lý Phong đột nhiên chỉ xuống dưới: “Nhìn xem, lại có một hồn ma bị bắt rồi!”

Tôi nhìn qua, một người phía dưới lấy ra một cái hũ lớn đựng dưa chua, một người khác thì niệm chú ngữ, mổ bụng một thi thể mặc đồ trắng ra, cảnh tượng có hơi ghê tởm, sau đó ném cái hũ vào trong thi thể, mấy người giúp đỡ khâu thi thể lại, cái thầy mặc đồ đen niệm chú ngữ kia dùng chu sa ấn lên bảy chỗ gồm đỉnh đầu, giữa lưng, giữa ngực, giữa hai lòng bàn tay, và giữa hai lòng bàn chân của thi thể, mỗi chỗ đều dán một tấm bùa, lại dùng dây vải ngũ sắc buộc chặt lại.

Lý Phong nói, bảy chỗ này là nơi bảy phách của con người ra vào, dùng chu sa và bùa để phong ấn bảy phách ở lại trong thi thể.

Sau đó những người kia lại dùng chu sa nhét vào trong tai, mũi, miệng của thi thể, rồi dùng bùa chặn lại.

Lý Phong nói tai, mũi, miệng là nơi ba hồn ra vào, làm như vậy có thể giữ hồn ở lại trong thi thể người chết.

Cuối cùng, mấy người kia đắp chu sa lên đầy cổ của thi thể rồi dán bùa lên, dùng vải ngũ sắc buộc chặt, rồi đội mũ màu đen lên cho người chết, cái mũ rất kì lạ, đội lên rồi nếu không nhìn kĩ, thì rất giống người sống.

Đã làm xong tất cả mọi việc, ba hồn bảy phách đều bị phong ấn ở trong thi thể, vậy thì hồn ma sẽ không ra ngoài được nữa.

Cái người niệm chú ngữ khi quát to một tiếng “Khởi!”, tất cả các thi thể đều nhảy bật dậy.

Mà sau đó người kia cởi áo choàng đen ra, bên trong mặc một chiếc áo dài bằng vải đen, eo buộc một cái đai màu đen, chân đi dép cỏ, đầu đội một cái mũ màu đen, tay cầm cồng chiêng, cái túi ở eo là một cái túi đựng bùa.

Hắn đi ở đằng trước, bốn người còn lại lui ra, trời rất tối, nhưng bọn họ không dùng đèn lồng, người này vừa gõ cái cồng chiêng nhỏ trong tay, Lý Phong nói đây là âm cồng, âm cồng chuyên dùng để dẫn dắt thi thể; vừa dẫn một đám thi thể đi về phía trước, tay gõ lên chuông gọi hồn, những thi thể kia nhảy theo sau lưng hắn, nhảy một cái, người bên cạnh sẽ dùng dây thừng buộc từng thi thể lại thành chuỗi, mỗi thi thể các nhau khoảng Hai mét, sau đó đội một cái mũ chóp cao lên đầu thi thể, trên trán dán mấy tờ giấy màu vàng rũ xuống mặt.

Sau đó những thi thể kia đi theo sau người gọi là thầy cản thi, từ từ biến mất trong bụi cỏ ở trên cùng nhất.


“Đây chính là cản thi sao?” Tôi ngây cả người rồi.


“Đúng, đây là cản thi của loài người các cô.”


Lý Phong nói: “Có điều rất kì lạ, cản thi có quy định, mà những người này….hình như đã quên mất quy định rồi.”


“Quy định gì?”

Advertisement
';
Advertisement