Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Tôi đúng là rảnh hơi, lại đi tranh luận phải trái đúng sai với đám người Minh giới làm gì không biết!

Ra khỏi phồng bếp thì phải đi xuyên qua phòng khách mới tới cầu thang, tôi giả vờ như không nhìn thấy hai con người đang nói chuyện hân hoan trong phòng khách, nhưng Minh Vương Lạc Nhu lại không định buông tha cơ hội hoàn hảo để đả kích tôi, cô ta gọi với tôi lại: “Em Đồng!”

Một chân tôi đã đặt lên bậc cầu thang rồi, tôi không định để ý tới cô ta, nhưng cơ thể của tôi bị như bị yểm bùa, bất kể cô có cố gắng đến thế nào cũng không thể động đậy được.

“Em Đồng sao vậy?” Lạc Nhu lại hỏi.

Tôi không biết là do Lạc Nhu hay Lãnh Mạch giở trò, chuyện đã đến mức này, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Minh Vương nghĩ tôi là một đứa không lịch sự, không phép tắc, đánh mắt phong độ được, tôi ngoảnh đầu lại: “Xin lỗi chị Lạc Nhu, người em hơi khó chịu, em muốn về phòng nghỉ ngơi một lát”

Khi tôi nói người hơi khó chịu, Lãnh Mạch liền đánh mắt qua đây, tôi vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Khó chịu?:Có phải vì khí lạnh của Mạch vẫn chưa tiêu tan hết không?” Lạc Nhu quan tâm bước tới, cô ta nắm lấy vai tôi: Mạch dẫu sao cũng là người dưới đất, bên trong cơ thể không chỉ có khí lạnh, mà còn có ma khí rất nặng, để lại trong người sẽ không tốt đâu, để chị chị Hàn Vũ về Minh giới lấy một chút thuốc bổ cho em”


Mẹ nó, hết lần này tới lần khác nhắc chuyện đêm qua Lãnh Mạch ở bên tôi, có thôi đi ngay không hả!

“Cảm ơn chị đã quan tâm, sức khỏe của em thật sự không sao hết!” Tôi muốn tôn trọng Minh Vương một chút, nhưng cô ta lại cứ xỉa xói tôi, tôi cũng không phải người có tính cách yếu đuối, nên “phản đòn”: “Nếu thật lòng quan tâm em thì mong chị có thể quản thúc thuộc hạ của mình tốt một chút, dạy bảo thuộc hạ của mình tử tế, em nghĩ chị sẽ bằng lòng thôi, nếu không thì đừng giả vờ ngây thơ tử tế nữa. Mời Minh Vương buông tay!”

“Cô!” Minh Vương không ngờ tôi lại dám nói chuyện với cô ta như vậy, nên nhất thời sững sờ một lúc.

“Em nói chuyện với Minh Vương kiểu gì đấy!” Lãnh Mạch bước tới, ánh mắt ngập tràn sương lạnh: “Rút lại lời nói vừa rồi của em ngay, quỳ xuống xin lỗi chị Lạc Nhu!”

Ha ha, chị Lạc Nhu, tôi cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Ở Minh giới các người, có lẽ có rất nhiều người quỳ gối xuống trước mặt các người, nhưng ở thế giới loài người của chúng tôi có một câu như thế này, ngoại trừ bố mẹ ra, cho dù là trời hay đất cũng sẽ không quỳ, trừ phi…

chết đi”

“Tôi thấy em thật sự muốn chết lắm rồi đấy!” Lãnh Mạch vung tay lên bày ra tư thế định đánh tôi.

Tôi giương mắt nhìn anh ta chằm chằm: “Lãnh Mạch, chắc không phải anh không biết tình cảm mà Minh Vương Lạc Nhu dành cho anh đâu nhỉ? Nếu anh không biết thì tôi có thể nói cho anh biết, cô ta rất thích anh, thích đến nỗi coi tôi là tình địch giả tưởng, ý nghĩa của hai chữ “tình địch” là gì, anh có biết không? Nó có nghĩa là, chị Lạc Nhu yêu quý của anh nghĩ tôi thích anh, anh cũng thích tôi. Nhưng cô ta lại không hề hay biết rằng đối với anh mà nói, tôi chỉ là một thứ đồ vật dán nhãn tên của anh, một thứ đồ chơi anh thích thì cưng nựng, không thích thì vứt, thì cưỡng bức như thể không có ngày mai vậy, anh nói xem có đúng không?”

Ngay lập tức, cái tát của Lãnh Mạch giáng xuống, tôi bị anh ta đánh ngã lăn xuống đất, cổ họng sặc mùi tanh nồng, một ngụm máu tươi phụt ra.



“Không biết tốt xấu” Giọng nói lạnh lùng chưa từng có của anh ta vang vọng trên đỉnh đầu tôi: “Loại như cô mà cũng xứng làm đồ chơi của tôi, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, cô biết cô ở nhà tôi để làm gì không? Cùng lắm chỉ có hai chuyện, không phải công cụ phát dục, thì cũng là một cộng cụ vô dụng.”

Công cụ phát dục…

Mấy chữ này tôi vẫn luôn không nói ra, nhưng anh ta lại nói trước.

“Mạch, sao em lại như thế?” Lạc Nhu vừa nũng nịu vừa tỏ vẻ giận dữ trách móc anh ta: “Tốt xấu gì cô ấy cũng mới 19 tuổi mà thôi, ghen tuông giận dõi quan hệ của chị và em cũng là điều bình thường, dù nói thế nào đi chăng chữa chúng ta cũng đã tiếp xúc với nhau biết bao năm nay, chắc chắn cô ấy sẽ không thể như chúng ta được, nhưng cô ấy là con gái, sao em có thể đánh cô ấy chứ? Lại còn nói những lời làm tổn thương cô ấy nữa”

“Chị Lạc Nhu, chị đừng nói thay cô ấy, cô ấy là loại không bị người ta ngược đãi thì không vui, súc vật đều phải dạy dỗ vải lân mới ngoan ngoãn được, huống hồ là con người.” Lãnh Mạch nói.

Súc vật đều phải dạy dõ vài lần mới ngoan ngoãn được, huống hồ là con người…

Ừ, trong mắt Minh giới, chúng ta là súc vật nhỉ, Tôi lau lau vệt máu bên khóa miệng rồi bò dậy, sự bó buộc trên người đã được gỡ bỏ, nhưng lại bị Lạc Nhu kéo lấy một lần nữa, cô ta năng cằm tôi lên, nói với vẻ đau lòng: “Em không sao chứ? Mạch, em quá đáng lắm rồi đấy, em nhìn xem mặt cô ấy sưng đến mức nào rồi kia kìa!”

Lãnh Mạch không nói gì, anh né mắt sang chỗ khác.

Lạc Nhu đúng là một nữ vương thật sự, dịu dàng biết bao, nhẹ nhàng biết bao, hiểu lý lẽ biết bao!

Nhưng mà, tôi – không – thích!

Tôi đẩy Lạc Nhu ra, cô ta thậm chí còn lảo đảo vài bước, ha ha, nực cười thật đấy, đường đường là Minh Vương mà lại bị tôi đẩy mạnh đến nỗi cả người loạng choạng, tôi hít sâu một hơi, sau đó nói với bọn họ: “Các vị đại nhân Minh giới, con tôm con tép cọng rác nhỏ bé như tôi thật sự không dám và cũng không có tư cách để ngồi ăn cơm với các vị, à không, cũng không có tư cách được hít thở chung bầu không khí với các vị, vậy nên, để không làm chướng mắt các vị, tiểu nhân xin phép được trở về vị trí của tiểu nhân ạ, cảm ơn sự quan tâm của các vị đại nhân, tiểu nhân xin phép cáo lui!”

“Em hiểu nhầm rồi..” Lạc Nhu vẫn muốn kéo tôi lại, nhưng tôi đã né trước một bước.

Nơi này thật sự không phải là chỗ mà tôi nên ở, tôi đã quá đề cao địa vị của bản thân và đặt địa vị của mình trong lòng Lãnh Mạch ở một vị trí quá cao.

Nhưng trước khi rời đi, những cơn tức này bắt buộc phải xả cho hả lòng hả dại Tôi bước tới phòng khách bê mấy chiếc ghế đẩu qua đây, đặt tới trước mặt Lãnh Mạch, sau đó đứng lên trên, Lãnh Mạch, Minh Vương, Hàn Vũ đều không biết tôi muốn làm gì, cho dù là vậy Lãnh Mạch vẫn rất cao, tôi nghển cổ gọi anh †a với giọng điệu dịu dàng, vô cùng dịu dàng: “Lãnh Mạch”

Khi Lãnh Mạch đưa mắt nhìn qua đó, tôi đứng trên ghế nhảy bật lên, rồi “bốp” một phát, một cái tát giáng xuống mặt anh ta.



Bốp!

Âm thanh rất lớn, rất vang, rất chói tai.

Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều ngây người, bao gồm cả Lãnh Mạch.

Tôi cười, khóe miệng nhếch lên rất rộng: “Lãnh Mạch đại nhân hình dung chúng tôi là súc vật, tôi cũng không ngờ Lãnh Mạch đại nhân lại có sở thích cưỡng bức súc vật, không ngờ đại nhân lại thích đùng súc vật để phát dục, lợi hại thật đấy, “ăn mặn” thật đấy, khẩu vị của loài người chúng tôi không sánh được với đại nhân!

Quả thật kính phục sâu sắc!”

Dứt lời, tôi đập chiếc ghế vào chân anh ta, rồi quay người chạy ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, tôi còn nghe thấy âm thanh vô cùng kìm chế, nín nhịn của Hàn Vũ: phụt!

* Rời khỏi nhà Lãnh Mạch, tôi bâng quơ đi trên đường với ánh mắt vô định, tôi không có tiền, lại chỉ mặc một chiếc váy ngủ, may mà chiếc váy này không xuyên thấu, cũng không lộ gì nhiều, giống như một chiếc váy hai dây bình thường vậy.

Cái tát giáng xuống mặt Lãnh Mạch đã tiêu tốn cả tôi tất cả mọi sức lực, cho tới bây giờ tay vẫn còn đau, coi như đã xả được cơn tức này, hả hê quá đi mất!

Hả hê sao…

Tôi lại chẳng thấy hả hê chút nào, cúi đầu phiền muộn tìr.tới một công viên nhỏ, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ hồ.

Từng câu nói tổn thương của Lãnh Mạch cứ văng vắng mãi bên tai, không cách nào xua tan đi được.


Loại như cô mà cũng xứng làm đồ chơi của tôi, đúng là cái đồ không biết.xấu hổ.


Cô biết cô ở nhà tôi để làm gì không?


Cùng lắm chỉ có hai chuyện, không phải công cụ phát dục, thì cũng là một cộng cụ vô dụng.


Súc vật đều phải dạy dỗ vài lần mới ngoan ngoãn được, huống hồ là con người.

Advertisement
';
Advertisement