Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Đôi mắt của tôi, đã tạo hình thành nên tính cách của tôi.

Tôi không phải là người trầm mặc, thích yên tĩnh trời sinh đâu! Thử nghĩ xem, nếu từ nhỏ bạn đã có thể nhìn thấy xung quanh toàn những con ma lang thang phiêu bạt, lại sống cùng nhau như một gia đình, một khi thể hiện cảm xúc vui sướng ra, vậy thì chắc chắn người ta sẽ nghĩ bạn có vấn đề về thần kinh!

“Không nhắc tới những chuyện này nữa, bây giờ tôi cũng đang ở nhà người bạn đó, tôi dẫn cậu qua đó trước nhé” Chuyện này không thể tiếp tục trì hoãn thêm, nên tôi bèn kéo Tiểu Lị đứng dậy.

Trên đường đi, Tiểu Lị nói với tôi, thực ra mấy hôm nay cô ấy cũng vì chuyện này nên trong lòng lúc nào cũng đau đáu nghĩ cách, một hôm, cô ấy vô tình nhìn thấy một tờ quảng cáo chuyên giải quyết các sự việc kỳ bí, tâm linh dán trên cột điện. Hôm nay, thực ra trước khi gặp tôi cô ấy đã hẹn với người có tên trên tờ quảng cáo đó, nhưng hình như người kia có việc đột xuất, nên thất hẹn, cô ấy bồng cảm thấy mình bị lừa, nên tới gặp tôi.

Tuy lúc sau người đó lại gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không bắt máy nghe, mà quay sang hậm hực nói với tôi: “Haiz, cậu nói xem, người bây giờ sao thất đức thế cơ chứ, không những di dán quảng cáo linh tỉnh khắp nơi, lại còn dùng các này để lừa phí điện thoại!”

“Lừa phí điện thoại?”

“Cậu không biết à Đồng Đồng? Thời buổi bây giờ có những người cài đặt một phần mềm gì đó, sau đó cậu chỉ cần gọi điện cho người ta, phí điện thoại lập tức sẽ bị trừ rất nhiều, chẳng trách phí điện thoại của tôi lại hết nhanh như vậy!” Tiểu Lị tức tối, tay nắm chặt thành quyền: “Lần này phải báo ngay cho cảnh sát để cảnh sát bắt loại người này đi mới được!”


Sự chú ý của Tiểu Lị cuối cùng cũng thoát khỏi Bút Tiên, tôi cũng không muốn để cô ấy chịu quá nhiều áp lực, nên nói hùa vài câu cợt nhả với cô ấy. Trên đường đi, cô ấy không ngừng lẩm bẩm chửi rủa cái người đàn ông vừa dán quảng cáo đểu vừa thất hẹn kia, mỉa mai người ta rằng, cổ ngắn, mặt to, mũi thò lò, vừa lùn vừa xấu, răng vàng khè khè, nói chuyện còn phả ra cả mùi hẹ, đeo một đôi dép lê rách nát ngắn hơn gót, bốc mùi.

Cô ấy chửi người đàn ông kia đến nỗi làm tôi buồn nôn chết đi được, tôi bảo cô ấy đừng nói nữa, rồi cười cười cãi yêu với cô ấy vài câu.

Xe taxi vừa đỗ lại trước cửa nhà Tống Tử Thanh thì Tống Tử Thanh gọi điện thoại cho tôi, cách nhau bằng một chiếc điện xa vời, anh ta gào ầm lên: “Cửa nhà ông đây bị làm sao đấy!”

“Úi..” Nếu tôi kể chuyện Lãnh Mạch đạp vỡ cửa nhà anh ta, liệu anh ta có đánh tôi không nhỉ: “À, tôi dẫn một người bạn tới tìm anh, có chút chuyện… Á! Tôi nhìn thấy anh rồi!”

Tống Tử Thanh đang đứng ngoài cửa hậm hực quát tôi, chỉ cần đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ, tôi khẽ nói với Tiểu Lị: “Anh bạn của tôi tính tình hơi nóng nảy, cậu thông cảm nhé”

“Bạn gì của cậu cơ… bạn trai à?” Tiểu Lị nhìn tôi rồi cười với vẻ nham hiểm.

“Anh trai tôi, anh họ ấy, họ hàng xa!” Tôi lập tức nói.

Tôi và Tống Tử Thanh vốn dĩ chẳng có chuyện gì với nhau cả, nên tôi không muốn chơi trò ám muội, cũng không muốn bị người khác hiểu nhầm.

Tiểu Lị không hỏi thêm gì nữa, tôi dẫn cô ấy qua đó, Tống Tử Thanh cũng nhìn thấy bọn tôi, anh ta rảo bước dài rộng tiến tới, không đợi tôi giới thiệu Tiểu Lị, anh ta đã trừng mắt lườm tôi: “Cửa nhà bị cô đập đến mức này rồi mà cô vẫn dám ra ngoài đi chơi à! Nếu đồ đạc trong nhà bị trộm mất thì sao!”



“Không phải anh có… cái kia à?” Tôi định hỏi không phải anh ta đã làm kết giới rồi sao, còn sợ gì nữa chứ.

*Kết giới: Ma pháp trận, ma pháp viên, vòng tròn ma pháp hay kết giới là một không gian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật.

Kết giới được lập bởi các pháp sư (hay kết giới sư), thuật sĩ, phù thủy cao tay ấn và thường dùng để bảo vệ người đó hoặc những người đặc biệt, những bảo vật bị dòm ngó bởi tà ma. Ngoài ra kết giới còn do tự bản thân một vật có tính pháp thuật tiết ra để bảo vệ chính nó.

“Có con ma to đầu của cô!” Tống Tử Thanh cốc mạnh đầu tôi.

Tôi đau đến mức hai tay vô thức ôm lấy đầu.

Tống Tử Thanh trông cũng đẹp trai lắm đấy, lại còn cao ráo, trẻ trung, trông giống mấy ngôi sao trẻ đang hot bây giờ như Ngô Diệc Phàm vậy, hai mắt Tiểu Lị sáng rực hẳn lên, cô ấy chủ động mở lời chào hỏi: “Chào anh, tôi là Vương Tiểu Lị, bạn của Đồng Đồng”

“Chào cô” Tống Tử Thanh lập tức đổi sang một nụ cười ngây thơ vô số tội, đúng là cái đồ chỉ biết lật mặt!

Tôi bĩu môi: “Không phải anh định đi gặp cô em ngực bự gì đó sao? Sao lại về rồi”

“Lại còn nhắc à! Không phải tại cô thì tại ai, con nhóc thúi! Hại tôi lỡ mất giờ hẹn với người đẹp, nhưng không sao, nếu bạn cô đã tới rồi thì chúng ta mau mời cô ấy vào nhà ngồi chơi đi”

Tiểu Lị cũng là một mỹ nữ, ngực nở nang vừa vặn… cũng không nhỏ, Tống Tử Thanh thoáng chốc biến thành một chú cún, nụ cười dâm đãng vô cùng, xởi lởi mời Tiểu Lị vào nhà chơi.

Tôi lặng lẽ cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao trên ngực mình… nếu so với Tiểu Lị… thì đúng là thê thảm đến mức không tài nào chịu nổi.

“Nhà của anh đẹp thật đấy, nhưng cái cửa này..” Tiểu Lị vừa nhìn quanh nhà Tống Tử Thanh vừa nói.

Tống Tử Thanh rót cho cô ấy một cốc nước: “Cô đừng để ý, là do con nhóc kia phá nhà tôi đấy, em gái tôi khiến người khác hơi phiền lòng, tôi từng nghe nó nhắc về cô, hai người cùng sống trong một gian nhà trọ, khoảng thời gian ấy làm phiền các cô chăm sóc em gái tôi rồi”

Tôi đứng cách đó không xa, Tống Tử Thanh tay cầm cốc nước, ánh sáng chiếu rọi xuống mặt lưng, lịch sự tao.nhã nói với Tiểu Lị rằng: khoảng thời gian ấy làm phiền các cô chăm sóc em gái tôi rồi.

Một sợi dây thần kinh mềm yếu nào đó trong trái tim tôi bỗng dưng cảm thấy xúc động vô cùng.

Nếu tôi có thể có một người anh trai giống như Tống Tử Thanh thì hạnh phúc biết mấy.

“Nếu nhìn kỹ thì hai người trông cũng khá giống nhau đấy” Tiểu Lị nói.



Tôi tưởng Tiểu Lị đang nói đùa tỏ ý khách sáo, nên không đặt nặng trong lòng, Tống Tử Thanh cũng không để tâm, quay sang nói nói cười cười với Tiểu LỊ.

Áo khoác của Tống Tử Thanh ném trên chiếc sofa trong phòng khách, Tiểu Lị vô tình nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ thò ra từ trong túi áo khoác của Tống Tử Thanh. Tiểu Lị trông có chút quen mắt, nên qua đó rút mảnh giấy đó ra, sau khi đọc một loạt dòng chữ trên đó, hai mắt Tiểu Lị thoáng chốc mở to, quay phắt đầu lại nhìn Tống Tử Thanh: “Thì ra là anh!”

Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi tới chỗ Tiểu Lị: “Tiểu Lị, cậu sao vậy?”

Tiểu Lị vẫn trừng to mắt: “Tại sao anh lại có mảnh giấy này?! Chẳng nhế anh chính là thầy âm dương được viết tên trên đó à?!”

Tôi cầm lấy mảnh giấy trong tay Tiểu Lị lên đọc, bên trên viết: Thiên linh linh, địa linh linh, xử lý ma quỷ tâm linh, tôi là người “tỉnh”

nhất! Chuyên giải quyết mọi phiền não về thế giới ma quỷ tâm linh, vui lòng gọi tới số XXX, họ tên – anh Tống.

Không trùng hợp đến vậy chứ? Tiểu Lị nói hôm nay cô ấy tìm được một tờ quảng cáo dán trên cột điện, hẹn thầy âm dương ra gặp mặt, sau đó trong túi áo của Tống Tử Thanh…

có một mảnh giấy giống hệt như thết “Khụ khụ” Tống Tử Thanh hằng giọng, giật lại mảnh giấy từ trong tay tôi: “Anh trai cô phải kiếm tiền nuôi cô đấy! Làm chút nghề tay trái không được à!”

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tử Thanh, gương mặt trắng nõn, sạch sẽ, mịn màng, không bóng dầu, ngay cả một chấm mụn nhỏ cũng không thấy, lúc nhoẻn miệng cười lộ rõ một lúm đồng tiền rất nhỏ, hàm răng trắng muốt, trên người mặc một chiếc T-shirt và một chiếc quần bò phẳng phiu, chân đi giày thể thao, hương bạc hà phảng phất, vóc dáng cao ráo, sáng sủa.

Tôi không kìm được lòng mà nghĩ tới miêu tả của Tiểu Lị đối với Tống Tử Thanh lúc ngồi trên xe taxi.

Cổ ngắn, mặt to, mũi thò lò, vừa lùn vừa xấu, lại còn hễ mở mồm ra nói chuyện là lại lộ rõ hàm răng vàng khè cùng mùi nồng của hẹ, chân đi đôi dép lê rách rưới, thối um.

“Phì! Ha ha ha!” Tôi bất giác bật cười.


Tống Tử Thanh nhìn tôi với vẻ kỳ dị: “Con nhóc này! Giở chứng gì đấy!”


Tiểu Lị biết tôi đang cười gì, nên ngượng ngùng ôm lấy mặt: “Sao anh lại là người ở trên tờ giấy đó chứ! Sao trông anh chẳng giống mấy người đi khắp nơi dán quảng cáo lên cột điện tí nào!”


Tống Tử Thanh rất thông minh, anh ta liếc liếc tôi, lại liếc liếc Tiểu Lị, thoáng chốc đã hiểu được sự tình, rồi chậm rãi quay người sang nói với Tiểu Lị: “Cô chính là cô Vương…


người gọi điện thoại cho tôi sao?!”

Advertisement
';
Advertisement