Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh từng nói, vì hung quỷ là một loại quái vật rất khó đối phó, nên Minh giới luôn đi tuần tra hung quỷ một cách nghiêm khắc; hung quỷ rất hiếm khi xuất hiện, nhưng Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh tính trăm phương ngàn kế cũng thể ngờ được rắng trong trường đại học D lại xuất hiện những hai con hung quỷ.

Một con đang đối đầu với chúng tôi trong phòng học, nhưng ai ngờ tiếng gầm của nó lại là tiếng gọi đồng bọn tới!

“Rầm” một tiếng, bên ngoài cửa sổ phòng học xuất hiện thêm một con hung quỷ – phụ nữ!

“Chạy mau!” Tống Tử Thanh phản ứng cực nhanh, anh ta ôm lấy Tiểu Lị chạy thẳng ra ngoài.

Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã chạy Vèo ra ngoài.

Hai con hung quỷ với thân hình dã thú và gương mặt con người xông về phía chúng tôi.

“Hừm!” Tống Tử Thanh không kìm được mà cất tiếng chửi thê: “Má nó! Mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện một con hung quỷ nào, vậy mà đùng một phát xuất hiện những hai conl”


Tôi giãm lên những bậc thang làm bằng gõ vỡ vụn chạy xuống †âng một, tôi chạy trước mặt Tống Tử Thanh, lối ra ở ngay trước mắt, đang định chạy ra ngoài thì bỗng dưng có một cơn gió thổi vụt qua tai, cả người tôi thoáng chốc lơ lửng trên không trung, bên eo có thêm một bàn tay với móng vuốt sắc nhọñ, hung quỷ!

“Tống Tử Thanh!” Tôi bị hung quỷ kéo lên chõ đu xà, hung quỷ đập vỡ phản gõ, nhảy vọt lên tâng hai.

Hàn Vũ ở bên ngoài tòa giảng đường để tiếp ứng cho Tiểu Lị, Tống Tử Thanh giao Tiểu Lị cho Hàn Vũ xong liền quay người đuổi theo tôi.

Nhưng một con hung quỷ khác lại nhào tới chăn đường anh ta.

“Chết tiệt!” Tống Tử Thanh lớn tiếng hét về phía tôi: “Cố gắng trụ vững!”

Tôi cũng muốn cố gắng trụ vững, nên gắng gượng thoát khỏi móng vuốt của quỷ, nhưng căn bản không hề có tác dụng gì hết, con hung quỷ ấy chắc cũng biết Tống Tử Thanh là kẻ địch không dễ đối phó, nên kéo tôi đâm vỡ trần nhà nhảy vọt lên trên, không biết tôi đã bị nó kéo bay lên tâng thứ mấy, tôi chỉ biết răng, tòa kiến trúc xưa cũ thời Dân Quốc coi như đã bị chúng tôi phá hủy.

Mảnh vỡ của phản gỗ rơi xuống người tôi, tôi bị hung quỷ lắc qua lắc lại đến mức hoa hết cả mắt, chóng hết cả mặt, buồn nôn vô cùng, khi nhảy tới tầng nào đó, hung quỷ đột nhiên dừng lại rồi ném tôi ngã lăn xuống đất.

Tôi không màng đau đớn mà lập tức bò dậy, hung quỷ nhìn phía trước, tôi cũng nhìn theo, cửa sổ cuối dãy hành lang đã bị đập vỡ, có người buông thống tay đang đứng đó.

“Lãnh Mạch?!” Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?!”



Không phải Lãnh Mạch không thể đấu lại được hung quỷ sao?

“Tôi không đến thì đứng nhìn em bị hung quỷ ăn mất à?” Anh ta chậm rãi rảo bước tới, nương theo ánh trăng đổ bóng dài xuống đất, mỗi một bước chân đều tỏa ra hơi thở băng lạnh, mỗi nơi anh ta đi qua đều bị đông cứng thành băng.

Tôi thấy con hũhg quỷ mang khuôn mặt phụ nữ nhếch mép lên cười với vẻ khinh thường: “Người của Minh giới?”

Tôi tưởng hung quỷ chỉ có mặt người, da người, vì ngoại hình của nó giống dã thú, tiếng gầm cũng là tiếng gâm của dã thú, hoàn toàn không ngờ ngay cả tiếng người hung quỷ cũng biết nói!

“Lần đầu tiên gặp được hung quỷ trong truyền thuyết, làm gì có chuyện không biết được cơ chứ” Lãnh Mạch vừa nói, bên tay phải vừa xuất hiện một thanh kiếm băng, thanh kiếm ấy cực đẹp với vẻ ngoài màu xanh lam, lớp băng trên thanh kiếm nổi lợn cợn trông như vẩy rồng.

“Ha ha, người của Minh giới đúng là mấy kẻ không biết sống chết là gì, chẳng nhẽ ngươi không biết hung quỷ bọn ta khắc các ngươi sao?” Hung quỷ nữ cười lớn, tựa như không thèm đặt Lãnh Mạch vào mắt.

Quả là chuyện hiếm có.

Nhưng khí thế của Lãnh Mạch cũng không phải thứ dễ dàng bị đàn áp như vậy.

Tôi lặng lẽ lùi sang bên cạnh vài bước, định nhân lúc sự chú ý của hung quỷ đang đổ dồn lên người Lãnh Mạch thì chạy đi, tuy hung quỷ khắc Lãnh Mạch, nhưng nó cũng không thể làm Lãnh Mạch bị thương được.

Lãnh Mạch rất có hứng thú với hung quỷ, nhân vật lớn như anh ta trước giờ luôn thích thách thức, người khác càng nói hung quỷ khắc anh ta, anh ta càng muốn thử, nên lập tức phát động tấn công trước.

Hung quỷ cũng nhảy bổ về phía anh ta.

Tôi cũng muốn xem Lãnh Mạch và hung quỷ đối đầu nhau, nhưng tính mạng quan trọng hơn cả, trứng quỷ đã bị dụ ra ngoài, tính mạng của Tiểu Lị cũng không còn trở ngại, tôi cũng không muốn mình bị mất mạng, nên ngay chị Lãnh Mạch và hung quỷ đối đầu nhau, tôi liền quay người chạy chối chết.

Vừa mới chạy được mấy bước thì nên nhà bỗng rạn nứt, chỗ dưới chân tôi tách thành hai nửa, may mà tôi nhấc chân lên kịp, nếu không chắc chắn sẽ bị rơi xuống từ một tầng cao như thế này, tôi nắm chặt lấy cửa phòng học, rồi chạy tót vào bên trong, cả tòa giảng đường bị nứt thành hai nửa, Lãnh Mạch hổ báo quá đi mất, tôi quay đầu nhìn qua đó…

Sau đó, tôi thấy thanh kiếm băng của Lãnh Mạch chém vùn vụt lên người hung quỷ, nhưng hung quỷ không hề bị tổn hạf chút nào! Thanh kiếm băng đó cũng không thể nào tiếp cận được hung quỷ! Hung quỷ nhảy bổ lên người Lãnh Mạch, Lãnh Mạch định dùng kiếm đâm xuyên qua người hung quỷ… nhưng vẫn không có tác dụng gì! Thanh kiếm vừa chạm vào người hung quỷ thì gấy vụn, hung quỷ nhe răng định căn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch vung tay kìm chặt hàm trên và hàm dưới của hung quỷ, hai người rơi thẳng xuống dưới thông qua khung cửa sổ bị đập vỡ cuối dãy hành lang.

“Lãnh Mạch!” Tôi hét lớn, quên mất cả chuyện mình đang trên đường trốn chạy, cả người lảo đảo chạy tới chỗ khung cửa sổ kia.

Người của Minh giới thật sự không thể đối phó được hung quỷ! Năng lực của Lãnh Mạch bị hung quỷ khắc chế hoàn toàn!

Người xưa từng nói, bất kỳ thứ gì cũng đều có tương sinh tươñö khäc, dù bạn có mạnh đến mấy, thì cũng sẽ có kẻ có thể khắc bạn.



Lãnh Mạch tuyệt đối không được xảy ra chuyện!

Tim tôi nhảy thẳng lên tấn cổ họng, tôi xông về phía cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống dưới.

Hung quỷ rơi xuống bãi đất trống, Lãnh Mạch đứng bên cạnh, trông dáng vẻ không hề bị thương.

Vậy thì tốt…

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là cái đồ lo vớ lo vẩn, Lãnh Mạch… sao có thể xảy ra chuyện được chứ?

Râm!

Tòa giảng đường đang rung chuyển, bây giờ ít nhất tôi cũng đang ở trên tầng năm, nếu không xuống ngay, tôi không bị hung quỷ đày chết thì cũng bị tòa giảng đường này đè chết!

Hung quỷ dưới tầng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nó chĩa thẳng về phía tôi, toi rồi!

Tôi quay người chạy ngay, nhưng tốc độ nó nhanh vô cùng, tôi còn chưa chạy được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng “đùng đùng” vọng lại phía trước, vừa quay đầu lại liên nhìn thấy một cái bóng đen kịt trước mắt, hung quỷ nhảy bổ lên người tôi, tôi gắng sức đạp nó, nó ngã lăng sang một bên theo quán tính không kịp nhảy về phía tôi, nhưng nó lại vùng dậy ngay lập tức, tôi lật người định đứng dậy, nhưng nền đất thoáng chốc nứt toác, tôi rơi trúng vào chỗ đất lở ở giữa.

“á!” Cả người tôi rơi xuống phía dưới, rơi từ †ầng năm xuống chắc chăn sẽ chết.

Tôi thấy hung quỷ cũng nhảy xuống từ chỗ đất lở, như thể nó không muốn tôi cứ thế mà chết đi, chiếc đuôi cực dài của nó thò ra cuốn chặt lấy eo tôi kéo lên, tôi may mắn thoát khỏi kiếp nạn chết chóc, nhưng lại lọt vào móng vuốt của hung quỷ.

Tòa giảng đường sắp đổ, hung quỷ tóm lấy tôi vội vã men theo hai bên vách tường chạy về phía cửa sổ, gạch vỡ, phản gõ, bàn ghế, tất cả đều đổ ập vào người, vào mặt, vào tay, vào đùi tôi, để lại vô số vết xước to nhỏ khác nhau.


Khoảnh khắc cuối cùng khi tòa nhà đổ xuống, hung quỷ lôitôi nhảy hẳn ra ngoài.


“Nhóc con!” Lãnh Mạch lại tấn công hung quỷ, băng của anh ta đối với hung quỷ mà nói tựa như một bức tường trước mặt những con quỷ bình thường vậy, quỷ bình thường có thể xuyên tường, và băng của Lánh Mạch cũng trở nên trong suốt khi xuất hiện trước mắt hung quỷ.


Nhưng Lãnh Mạch không chịu từ bỏ, anh ta vần vùng lên đánh lại hung quỷ.


“Lãnh mạch, anh bị thần kinh à!” Tôi vừa bị hung quỷ tóm vừa lớn tiếng hét về phía anh ta, tôi thấy ống tay áo anh ta sắp bị hung quỷ xé toạc, nên càng lo lăng sốt ruột hơn: “Anh không thể đấu lại hung quỷ đâu! Chi bằng anh đi nghĩ cách tốt hơn đi! Anh cứ ở đây tấn công vô ích làm gì!”

Advertisement
';
Advertisement