Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

“Tiêu Tiểu Nguyệt?” Không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, tôi cũng ngạc nhiên không kém.

“Đồng Đồng!” Lại có thêm một cô gái khác từ trong nhà chạy ra, là Đường Tuyết, cô ấy võ mạnh vào bả vai tôi: “Không ngờ lại gặp được cô ở đây! Cô nói xem, có phải chúng ta rất có duyên với nhau không, ha ha ha.”

Tôi nhìn về phía Tiêu Tiểu Nguyệt, cô ấy cũng đang nhìn tôi, đáy mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Duyên phận không biết là tốt… hay là xấu nữa.

Nghe nói tôi là bạn của Tiêu Tiểu Nguyệt, nên chú béo lại nhét vào túi tôi thêm một chiếc bánh bao nữa, lại còn không thu tiên của tôi: “Chú đâu thể thu tiền của bạn Nguyệt Nhi được chứ, trông chả hiếu khách tí nào, chú là bố của nó, chào cháu nhé.”

“Cháu cảm ơn chú” Bố của Tiêu Tiểu Nguyệt rất thân thiện: “Vậy cháu không khách sáo nữa đâu ạ, cháu còn phải ra bến thuyền nữa”

“Ra bến thuyền á? Cháu gái định tới Phong Đô à?” Chú béo hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu.


“Không đi được nữa đâu!” Chú bép nói với tôi bằng một giọng pha tạp giữa tiếng địa phương và tiếng phổ thông: “Mỗi ngày chỉ có một chuyến lúc mười giờ sáng thôi, nếu lỡ mất chuyến này thì phải đợi sang ngày hôm sau”

“Chỉ có một chuyến thôi ạ?” Lúc trước tôi không suy nghĩ kỹ tới vấn đề này, cứ tưởng cả ngày đều có thuyền, bây giờ là ba giờ chiều, xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai để đi thôi, bởi vì đây là con đường duy nhất để tới Phong Đô.

Tôi cúi đầu: “Vậy hôm nay đành tìm nhà nghỉ ở tạm một đêm vậy, chú à, chú cho cháu hỏi ở đây có nhà nghỉ không ạ?”

“Bạn của Nguyệt Nhi mà, nên cháu cứ ở nhà chú đi.” Chú béo nói.

“Bố!” Tiêu Tiểu Nguyệt im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản: “Không được đâu bố! Bố quên mất tối nay nhà chúng ta phải làm gì rồi à?”

“À..” Chú béo khó xử vò đầu bứt tai.

Chắc tối nay nhà của Tiêu Tiểu Nguyệt có việc, nên tôi vội vàng nói: “Vậy cháu không làm phiên mọi người nữa, cháu đi tìm nhà nghĩ cũng được à”

“Tiểu Nguyệt, hay là để Đồng Đồng ở đây đi, thôn Hòa Bình làm gì có nhà nghỉ, có cũng toàn là mấy bọn hét giá cắt cổ” Đường Tuyết nói chen vào.

“Không được!” Tiêu Tiểu Nguyệt nhìn tôi: “Âm khí trên người cô ấy quá nặng, không thích hợp ở lại nhà tôi.”

Tôi không biết Tiêu Tiểu Nguyệt rốt cuộc bị mê tín hay là hiểu một chút về phương diện này thật mà có thể cảm nhận được âm khí trên người tôi.



“Đúng đấy, không sao đâu Nguyệt Nhi” Chú béo nói: “Để bạn con ở tầng hai, buổi tối bảo con bé không xuống tầng là được. Con làm vậy là không có nghĩa khí bạn bè đâu đấy Nguyệt Nhi”

“Nhưng…” Tiêu Tiểu Nguyệt nhất thời nghẹn họng.

“Thật sự không cần đâu ạ, chú, Tiểu Nguyệt, Tiểu Tuyết, tôi đi tìm nhà nghỉ là được” Tôi lại từ chối một lần nữa, có lẽ nhà Tiêu Tiểu Nguyệt có chuyện gì đó không thể nói với người ngoài, bây giờ điều tôi không mong muốn nhất là bị cuốn vào những chuyện đó, vậy nên đành cật lực tránh càng xa càng tốt.

Sau khi chào tạm biệt Tiêu Tiểu Nguyệt và những người khác, tôi quay lại chỗ Cẩu Đản và Túy Hoa, nhỏ tiếng nói vài câu với bọn họ liền rời đi chỗ khác.

Tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng Tiêu Tiểu Nguyệt lại nhìn thấy tất cả cảnh tượng này.

“Người vừa nãy là người quen của em à?”

Trên đường đi, Túy Hoa hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Gặp nhau trên tàu chị ạ”

“Em không tá túc ở nhà cô ấy là sự lựa chọn chính xác đấy”

“Là sao hả chị?” Tôi sững sờ, nhìn về phía Túy Hoa.”

“Trên người cô ấy có hơi thở không tốt của người chết, em lại là cực âm, không nên dây dưa với bọn họ” Túy Hoa nói.

Trên người Tiêu Tiểu Nguyệt có hơi thở của người chết? Vậy tại sao tôi không nhìn thấy nhỉ?

“Vợ anh có thể cảm nhận được mùi đặc biệt, là người có khứu giác nhạy bén nhất trong Số các quỷ sai, em không cảm nhận, không nhìn thấy được cũng là điều bình thường” Cẩu Đản nói: “Dâu sao mắt em cũng chỉ nhìn thấy ma khi bôi dầu của thi thể lên thôi mà”

“Dạ?” Mắt của tôi bôi dầu của thi thể bao giờ?

“Chẳng nhẽ không phải sao?” Cẩu Đản cũng tỏ ra nghỉ hoặc: “Lãnh Mạch đại nhân nói em có thể nhìn thấy ma là bởi vì Lãnh Mạch đại nhân bôi loại dầu có tính dài hạn của thi thế lên mắt em”

Thì ra là do Lãnh Mạch nói.

Đúng rồi, anh ta từng nói chuyện tôi có thể nhìn thấy ma tuyệt đối không được nói cho quỷ sai biết. Lúc trước, khi bắt gặp quỷ sai Lý Phong ở trấn Hãn Thi, anh t cũng giúp tôi giấu giếm chuyện này.

Nếu Lãnh Mạch đã giải thích như vậy, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, bèn đánh lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi tìm nhà nghỉ thôi.”

Thôn Hòa Bình còn nhỏ hơn cả thôn Nhân Hòa, tìm quanh một vòng các nhà nghỉ, có chỗ thì đầy khách, có chõ thì không cho người ta ở, thôn Hòa Bình cũng không phải thôn du lịch nên nhà nghỉ không nhiều, tôi đã đi tới tận đầu bên kia cổng chào rồi đấy, chỗ này là bến thuyền, nhưng vấn không tìm được nhà nghỉ.



Mệt chết đi được, tôi ngồi bệt mông lên một mỏm đá to, miệng gặm ngấu nghiến chiếc bánh bao: “Tối nay chắc phải ngủ đầu đường rồi.”

“Đầu đường có sao đâu, không khí trong lành” Túy Hoa ngồi bên cạnh tôi, ngửa đầu lên bầu trời, nói: “Lâu lắm không tới thế giới con người rồi, nhớ bầu trời đầy sao của thế giới con người quá đi.”

“Không phải quỷ sai phải phụ trách ở các nơi khác nhau sao ạ? Sao chị lại không tới thế giới loài người?”

“Con trai nghịch quá, chị phải ở dưới địa phủ chăm nó.” Túy Hoa vừa nói vừa cười: “Bao giờ em chết thì nhất định phải tới nhà chị ăn bữa cơm đấy”

Chị có thể đừng nói những câu khiến người †a nổi hết cả da gà lên như vậy được không!

“Đồng Đồng!” Đăng xa kia bỗng nhiên có người gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn qua đó, người kia là Đường Tuyết, cô ấy đang chạy về phía tôi, miệng thở hổn hển: “Tôi biết cô đang ở đây mà, không có chõ ở chứ gì?”

Thấy tôi chẳng nói chẳng răng, sắc mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, cô ấy kéo lấy tay tôi: “Đi thôi, bố Tiểu Nguyệt đang bảo tôi và Tiểu Nguyệt đi tìm cô đấy, tới nhà cô ấy ở một đêm không ảnh hưởng đến chuyện gì đâu, để một cô gái như cô ngủ bên ngoài ai yên tâm được chứ!”

Thực ra tôi muốn nói rằng bên cạnh tôi còn có hai vị quỷ sai đại nhân thần thông quảng đại nữa, tôi không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng không chờ tôi lên tiếng từ chối, Đường Tuyết đã thẳng thừng khoác lấy tay tôi, tôi không muốn đi, nhưng cô ấy cứ mời mãi, cuối cùng, cô ấy sốt săng hết cả lên, nói một tràng với tôi: “Ôi dà, thực ra cũng không có chuyện gì to tát đâu, cô của Tiểu Nguyệt chết rồi, nhà cô ấy phải bán cô của cô ấy cho người khác để làm Minh hôn*, chuyện này nói ra cũng dính dáng một chút tới pháp luật, vả lại người ngoài nghe thấy tin vê Minh hôn sẽ sợ hãi, nên cô ấy mới không cho tôi nói với cô, yên tâm đi, không sao đâu, cô ở trên tâng ngủ, đừng xuống dưới là được!”

*Minh hôn: đám cưới với ma quỷ.

Cô của Tiểu Nguyệt đã chết, nhưng vần phải bán cho người khác làm Minh hôn? Lại còn có chuyện như thế này nữa á?

Tôi vô thức nhìn về phía Cẩu Đản và Túy Hoa, Cẩu Đản và Túy Hoa đều lắc đầu với tôi, †ôi cũng không muốn dính dáng tới chuyện nhà họ, nên vần kiên quyết từ chối: “Thật sự không cần đâu, nhà Tiểu Nguyệt có chuyện như thế…

chắc chăn cô ấy sẽ…”


“Đồng Đồng, sao cô cứ lèm bèm như đàn bàn thế nhỉ! Đi thôi đi thôi, tôi bảo đi là đi!”


“.” Tôi vốn dĩ là phái nữ mà.


Dù tôi có từ chối thế nào cũng không có tác dụng, Đường Tuyết vẫn liều mạng kéo tôi vào thôn cho bằng được, Cẩu Đản đi bên cạnh tôi nói: “Nếu người ta đã mời đến mức này thì cô cứ qua đó ở đi, chỉ cân không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì là được, vả lại chúng tôi cũng ở đó, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”


Tôi cũng không thể nói gì thêm được nữa, bởi vì Đường Tuyết đã lôi tôi đến nhà Tiêu Tiểu Nguyệt mất rồi.

Advertisement
';
Advertisement