Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Chuyện mọi người vấn luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, ai cũng không thể ngờ được rằng máu rỏ trên người thi thể lại là của một gã đàn ông biến thái.

“Bây giờ phải làm thế nào đây? Hai người có thể đối phó với lệ quỷ không?” Tôi hỏi.

Cẩu Đản vuốt cằm: “Lệ quỷ mạnh hay yếu còn tùy thuộc vào thời gian tồn tại của nó ngắn hay dài, con lệ quỷ này mới hình thành, anh và vợ có thể đối phó được, nhưng…”

“Nhưng sao? Nếu anh chị có thể đối phó được thì đối phó luôn đi” Quỷ sai cũng đang ở đây mà, không để xảy ra án mạng là tốt nhất.

“Nhưng đây không phải khu vực mà anh chị phụ trách” Cẩu Đản nói: “Anh đã liên lạc với địa phủ rồi, địa phủ sẽ chuyển vụ án cho quỷ sai phụ trách khu vực này tới xử lý, lát nữa anh sẽ bố trí kết giới để nhốt lệ quỷ vào bên trong kết giới đó, chỉ cần không có ai phá, lệ quỷ sẽ không thể ra ngoài hại người được”

Tôi càng không thể hiểu nổi: “Tại sao phải phiền phức như vậy chứ? Nếu hai người có thể xử lý thì dẫn lệ quỷ đi luôn đi, làm vậy không được sao?”

“Em không hiểu đâu” Túy Hoa nói: “Để bọn chị làm việc tích cực hơn, Diêm Vương đã đưa ra một phương án, nếu bọn chị xử án ở khu vực khác, điểm thưởng sẽ được tính cho bọn chị, quỷ sai ở khu vực đó sẽ bị trừ lương, nguyên nhân là vì không phát hiện vấn đề kịp thời, vậy nên…”

Mẹ ơi, tư duy của Diêm Vương hay thật đấy, Cẩu Đản và Túy Hoa cũng là những người tốt bụng, bọn họ không muốn đắc tội với quỷ sai ở đây, nếu không vì chuyện này liên quan tới tính mạng con người thì ai thèm quản xem người ta có bị trừ lương hay không chứt Người của địa phủ đúng là hay thật.

Bên ngoài lại có động tĩnh!


Chúng tôi lập tức dừng cuộc trò chuyện lại, tôi len lén đi về phía của, vốn định mở hé cửa ra nhìn, nhưng Túy Hoa lại kéo tay tôi: “Người đàn ông đó tới chỗ em rồi.”

Tôi vội vàng lùi về sau hai bước, không có mắt mèo, tôi không thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài, tôi cũng không dám rút dây động rừng ngay lúc này.

Túy Hoa nhìn ra bên ngoại, một lúc sau, Túy Hoa quay lại nói với tôi: “Người đàn ông đó đang kéo xác về chỗ cũ”

Tôi mở hé cửa ra nhìn, quả nhiên, gã biến thái đã mặc lại quần áo tử tế, gã đang kéo thi thể trở về căn phòng treo rèm đen, sau đó đóng chặt cửa lại như cũ, tất cả đều khôi phục lại trạng thái ban đầu, như thể gã chưa từng động tới thi thể vậy, xong việc, gã không quay trở về phòng mà đi xuống tầng.

Trên tấm rèn đen ngoài cửa dần dần xuất hiện quỷ khí đen ngòm.

Trước kia không có.

“Anh đi phong ấn” Dứt lời, Cẩu Đản liền qua đó.

Cảu Đản bố trí kết giới bên ngoài căn phòng của thi thể, quỷ khí rút về, không cần lan ra ngoài nữa.

“Được rồi, quỷ sai trong vùng sắp tới rồi.”

Cẩu Đản trở về nói với tôi.



Tôi gật gật đầu, rồi quay trở lại giường một lần nữa.

Tôi chỉ mong quỷ sai có thể đến kịp, đêm nay không xảy ra chuyện gì thì tốt.

Bây giờ là 8 giờ tối, tôi đân dần ngủ thiếp đi.

Không biết vừa ngủ được bao lâu thì mơ hồ nghe thấy tiếng có người gõ cửa rất mạnh.

Tôi tỉnh lại, mở mắt nhìn đồng hồ, 10 giờ tối.

Cẩu Đản và Túy Hoa đứng bên giường tôi nhìn ra ngoài cửa, giọng nói giục giã bên ngoài vang lên: “Đồng Đồng, cô có ở đó không? Đồng Đồng? Đồng Đồng?”

Giọng nói này… Đường Tuyết?

“Cô ấy gọi em lâu lắm rồi đấy” Túy Hoa quay đầu lại nói với tôi.

Đường Tuyết gọi tôi làm gì.

Tôi day day trán, chân bước xuống giường, đầu óc vẫn có chút mơ hồ: “Tôi đây, Đường Tuyết à? Mau vào đi, tôi không khóa cửa”

Cẩu Đản mở cửa ra, Đường Tuyết đẩy cửa vào, biểu cảm vô cùng sốt ruột: “Đồng Đồng, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tâm trạng tôi thoáng chốc trở nên nặng nề.

Không chờ tôi lên tiếng hỏi, Đường Tuyết đã vội vàng kéo tay tôi: “Cô mau đi xem Tiểu Nguyệt với tôi đi! Cô ấy xảy ra chuyện rồi!”

“Không được đi” Cẩu Đản nói: “Không biết tại sai quỷ sai bản địa đến giờ vần chưa tới, lệ quỷ vẫn chưa được giải quyết, tốt nhất em nên ở yên đây”

Tôi không muốn can dự vào chuyện này, mở lời hỏi Đường Tuyết: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải bọn họ nói tối nay tôi không được ra ngoài sao? Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện thì cô phải đi báo với bố cô ấy chứ”

“Không! Tình huống phức tạp! Không thể báo cho bố cô ấy được1” Tròng mắt Đường Tuyết đỏ lựng: “Cô ấy cũng vừa gọi tôi tới giúp, tôi không quen người nhà cô ấy, không biết nên nói chuyện với ai, nên tôi đành tới đây tìm côi”

Thấy cô ấy như vậy, tôi đành an ủi: “Cô đừng sốt ruột, cô nói thử xem Tiểu Nguyệt đã xảy ra chuyện gì trước đã.”

“Cô ấy… cô ấy… cô ấy… ôi dà, tôi không thể nói rõ được, cô qua đó xem thử với tôi là biết ngay!” Đường Tuyết lại kéo lấy tôi một lần nữa, nhưng tôi tránh ra, Đường Tuyết nhìn tôi với vẻ sững sờ: “Đồng Đồng, không phải chứ! Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau, sao cô lại tuyệt tình thế? Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi, cho dù là người bình thường cũng sẽ đều đi theo tôi, nhưng cô lại né tôi? Chẳng nhẽ cô đang ghim thù hận trong lòng à? Tôi không ngờ cô lại là người thù dai như thế, tôi còn luôn miệng nói với Tiểu Nguyệt rằng tôi cảm thấy cô là người rất tốt, cô đúng là… khiến tôi quá thất vọng!”

Tuy những lời Đường Tuyết nói khiến người khác rất tổn thương, nhưng theo lý mà nói, nếu tôi là người bình thường, tôi chắc chắn sẽ không màng nguy hiểm mà qua đó giúp đỡ, nhưng vấn đề là, tôi không phải người bình thường!



Cô ấy nghĩ tôi như thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi, tôi không phải thánh nhân, tôi đã quyết định không muốn can dự vào chuyện này rồi.

“Đồng Đồng, cô làm tôi tức quá đấy!”

Đường Tuyết thấy tôi vân không động đậy chút nào liền tức tối giậm chân, sau đó bỏ chạy ra ngoài: “Sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa!”

Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi thở dài một hơi, bạn bè à… làm bạn với tôi sẽ chỉ làm hại cô ấy mà thôi.

Đường Tuyết vừa rời khỏi thì Cẩu Đản vội vàng xông tới: “Hỏng rồi, lúc nấy anh đi kiểm tra kết giới, không biết kết giới bị ai phá mất rồi! Lệ quỷ mất tích không thấy đâu!”

“Cái gì?!” Tôi nhảy dựng lên: “Sao lại như thế? Không phải anh nói thời gian lệ quỷ biến hình ngăn thì sẽ không có khả năng phá vỡ kết giới của anh sao?”

“Lệ quỷ không có khả năng đó, nhưng…

không có nghĩa là người khác không có” Cẩu Đản nhìn tôi: “Anh vừa mới ngủi thấy mùi cá khét trong kết giới.”

“Mùi cá khét? Cái đó là gì vậy?” Chăc chăn không phải là Dạ Minh, lửa của Dạ Minh không có mùi.

Cẩu Đản lắc đầu: “Anh cũng không rõ, nhưng có thể chắc chăn một điều rằng, kẻ phá vỡ kết giới không phải là người bình thường”

Không phải là người bình thường…

Lửa…

Trong đầu tôi bồng tái hiện lại cảnh tưởng ở khu đổ nát trong đại học D hôm ấy, cô bé đối đầu với Dạ Minh, cô bé ấy cũng sử dụng lửa, nhưng mùi khói để lại sau vụ nổ quá nồng, nên tôi không hề ngửi thấy mùi cá, nếu là cô bé đó, vậy chứng tỏ… người của núi Chu Phong tới rồi!

“Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi đây ngay!”

Tôi lập tức xách balo lên: “Người của núi Chu Phong tới gây phiên phức cho em rồi, nếu em tiếp tục ở lại nhà của Tiêu Tiểu Nguyệt, tất cả người trong gia đình cô ấy đều sẽ bị liên lụy!”


“Nhưng bây giờ không có thuyên.” Túy Hoa nói.


“Bất kể có thuyền hay không có thuyền, thì chúng ta cũng phải rời khỏi đây trước đã! Đám người núi Chu Phong đều là lũ thân kinh, Sài Kiệt chỉ là một người bình thường như bọn chúng cũng khiến Sài Kiệt bị thương nặng, nếu bọn chúng tới cướp hạt phong ấn thật, vậy thì chắc chăn bọn chúng sẽ hủy cả căn nhà này đi!


Đây là chuyện của tôi, tôi không thể làm liên lụy đến người vô tội đượ!


c Tôi vừa mở cửa ra thì thấy Đường Tuyết đang ở bên ngoài, cô ấy vội vã ôm chầm lấy tôi khóc lớn: “Đồng Đồng à, xin cô đấy, cứu đi mà!”

Advertisement
';
Advertisement