Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)

Chút lòng hư vinh của con gái được thỏa mãi, tôi không nhịn được đắc ý cười lớn: “Lãnh Mạch, bây giờ anh mới thấy lo đúng không? Em cũng có người em theo đuổi đấy, em cũng có người theo đuổi đấy. Nếu như anh đối xử không tốt với em, em sẽ đi cùng với người đàn ông khác, không cần đến anh nữa, ha ha ha”

Đây vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhưng không ngờ Lãnh Mạch lại coi đó là thật, tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán. Người đàn ông nhỏ nhen này, căn đến suýt đứt cả lưỡi của tôi nhưng tôi không biết Lãnh Mạch có chuyện gì. Mặc dù trước đây Lãnh Mạch là người có tính chiếm hữu rất mạnh nhưng không có vẻ lo lắng như hôm nay.

Tôi nghĩ chắc có lẽ sự quan tâm không hề che dấu của Tôn Viễn Phàm dành cho tôi đã kích thích đến Lãnh Mạch.

Người đàn ông ngốc nghếch này.

Không chỉ có lưỡi mà môi của tôi cũng bị căn nát, đau chết đi được. Tôi kêu lên, Lãnh Mạch không căn môi của tôi nữa mà chuyển sang cắn cô tôi, rõ ràng là đang cố ý căn tôi, lại còn dùng không ít lực nữa. Suýt chút nữa tôi còn bị cắn đến suýt trầy da. Trong chốc lát, cổ và xương quai xanh của tôi đầy những vết cắn màu đỏ.

Tôi đau đến ứa nước mắt, cố gắng đẩy Lãnh Mạch ra: “Anh đúng là một người cuồng ngược đãi người khác! Đau chết em mất!”

“Cho em đau thì về sau em mới nhớ, sau này em còn dám nói đến chuyện bỏ đi với người đàn ông khác nữa thì anh đánh gấy chân của em” Lãnh Mạch vùi đầu ở cổ của tôi, thở phì phò tức giận và nói.

Hô hấp của Lãnh Mạch không hề nóng rực mà lại băng giá đến khác thường.


Tôi không khỏi u rũ mặt mày: “Lãnh Mạch, bây giờ anh nói thật cho em biết, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao anh lại dùng cách linh hồn trốn thoát để đến tìm em? Cơ thể của anh đâu?”

Linh Mạch im lặng một lúc rồi mới từ từ nói: “Minh Vương nổi trận lôi đình, biết được là Hàn Vũ hạ thuốc cô ta lần này chúng ta thật sự đã khiêu khích đến uy quyền của cô ta. Minh Vương muốn giết Hàn Vũ, anh chắn thay cho Hàn Vũ nên Minh Vương vứt Hàn Vũ vào nơi sâu nhất của Minh Giới.

Nơi đó còn kinh khủng hơn cả địa ngục, anh chủ động xin đi gặp Hàn Vũ, Minh Vương đồng ý rồi nhưng đưa ra một điều kiện.”

Mặc dù Lãnh Mạch nói chuyện rất bình tĩnh nhẹ nhàng nhưng tôi không tưởng tượng ra được ngày hôm đó Lãnh Mạch đã chống đối Minh Vương thế nào. Minh Vương có sức mạnh có thể nói là vô hạn, nhận một đòn của Minh Vương thì Lãnh Mạch nhất định bị thương không nhẹ.

Nhưng Lãnh Mạch không nói đến chuyện thương tích của mình. Tôi biết Lãnh Mạch sợ tôi lo lăng nên người đàn ông này thà tự chịu đựng một mình chứ cũng không chịu nói cho tôi biết. Đúng là cố chấp đến mức khiến người ta đau lòng, xót xa.

Hốc mắt của tôi đỏ lên, tôi ùa vào lòng của Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch…”

Lãnh Mạch ôm chặt lấy tôi, kê đầu vào tóc tôi: “Đồ ngốc, em khóc gì chứ, mắt em là vòi nước sao”

“Lãnh Mạch, chỉ cần anh vẫn còn sống là tốt rồi. Cho dù có bị thương nặng như thế nào thì Hàn Vũ cũng có thể chữa khỏi cho anh đúng không?”

Giọng nói tôi nghèn nghẹn.

“Đương nhiên” Giọng nói của Lãnh Mạch trâm xuống: “Hàn Vũ là bác sĩ giỏi nhất mà anh biết, cho dù người bị tắc thở thì nói không chừng anh ấy cũng có thể cứu sống lại được”



“Anh đừng ăn nói linh tinh! Tắc thở gì chứ!” Bây giờ tôi rất sợ nghe thấy những lời như vậy, bởi vì tôi không biết Lãnh Mạch rốt cuộc bị thương nặng như thế nào.

“Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, chúng ta trở lại chuyện chính” Lãnh Mạch xoa đầu tôi: “Khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn ở nhà, không phải em sắp phải đi học rồi sao. Thẻ của anh ở đâu em cũng biết rồi đấy, mật khẩu là sáu số 1, em cần mua gì thì cứ lấy đó mua. Nhưng không được quyến rũ đàn ông khác, được không?”

“Một mình..” Tôi đột nhiên kinh ngạc, ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực của Lãnh Mạch: “Em một mình ở đây, còn anh thì sao? Rốt cuộc anh đã chấp nhận điều kiện gì của Minh Vương?”

Ánh mắt Lãnh Mạch lóe lên: “Minh Vương thu hồi lại quyền rời khỏi Minh Giới của anh nên khoảng thời gian này anh không thể đến với thế giới loài người.”

Không thể đến với thế giới loài người…

Hình như thấy tôi sắp khóc nên Lãnh Mạch nói tiếp: “Không cần phải lo lắng cho anh, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Nếu như anh không rời khỏi Minh Giới thì biết đâu Minh Vương sẽ nhẹ tay với Hàn Vũ và những người anh em khác của anh. Anh cần ở lại Minh Giới giải quyết xong mọi chuyện thì mới có thể đến tìm em được. Em có hiểu cho anh được không?”

Lãnh Mạch nâng mặt tôi lên nhìn tôi chăm chú, tôi cũng nhìn lại anh. Đương nhiên là tôi hiểu tâm tư trong lòng anh, anh muốn khôi phục lại vương triều Minh Giới, tự mình xưng vương. Đây là dã tâm của của Lãnh Mạch, tôi không thể trở thành hòn đá ngáng đường anh được.

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy Minh Vương không thể nào lại đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy được. Lãnh Mạch… có gì đang giấu tôi không.

“Nhóc con, anh đã bảo em đừng nghĩ lung tung rồi mà” Lãnh Mạch cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi rồi anh cúi đầu xuống chạm vào trán tôi: “Nghe lời anh, ngoan ngoãn ở đây nhé. Anh sẽ tranh thủ dành thời gian dùng cách linh hồn trốn thoát để đến đây tìm em. Em có làm được không?”

Không có Lãnh Mạch ở đây, tôi còn có thể đi đâu được nữa, tôi chẳng còn muốn đi đâu cả.

“Em làm được” Tôi trả lời.

Thôi vậy, nếu như Lãnh Mạch không muốn nói cho tôi những chuyện đó thì chắc hẳn đó là những chuyện tôi không thể can thiệp được vào hoặc đó là những chuyện tôi không thể giúp đỡ được anh.

Lãnh Mạch cũng chỉ muốn tôi không phải lo lắng suy nghĩ, đã vậy thì tôi cũng không hỏi nữa.

Lãnh Mạch nói khoảng thời gian anh dùng cách linh hồn trốn thoát rất ngắn. Lãnh Mạch và Hàn Vũ vần còn đang ở Minh Uyên sâu thẳm, tình hình vô cùng nguy hiểm. Lãnh Mạch phải nhanh chóng quay về để xác nhận sự an toàn của Hàn Vũ.

Hàn Vũ là anh em của Lãnh Mạch nên tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Nghe anh nói xong thì tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, vậy anh đi đi, em ở đây chờ anh.”

“Ngoan, thưởng cho em thêm một nụ hôn nữa”

Lãnh Mạch cúi người xuống và hôn tôi thêm một lần nữa.

Đàn ông chí lớn, cho dù tôi có không nỡ đến đâu thì cũng không muốn làm khó Lãnh Mạch.

Triền miên xong xuôi, tôi chủ động nói lời từ biệt: “Anh mau về đi, Hàn Vũ còn đang yếu hơn em nữa”



“Nhóc con, có chút bản lĩnh là tưởng mình ghê gớm rồi sao?” Lãnh Mạch nói với tôi một câu rồi đột nhiên kéo tôi vào lồng ngực anh. Tôi hơi kinh ngạc rồi nhắm mắt lại, ôm lấy anh.

Khoảnh khắc đó rất yên tĩnh, trời đất dường như chỉ còn lại hai người chúng tôi đang ôm nhau và lắng nghe nhịp tim của nhau đập.

Thật sự không muốn chia xa.

Thật sự…

Rất lâu, rất lâu sau đó, chân của tôi tê dại đi, người của Lãnh Mạch lạnh lẽo nên thân thể tôi cũng đông cứng lại, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.

Nhưng Lạnh Mạch là người buông tay ra trước, anh sợ người tôi bị đông cứng không chịu được nên lùi lại hai bước, ánh mắt vẫn nhìn tôi chăm chú.

Tôi cũng nhìn lại Lãnh Mạch, khóe mắt vẫn long lanh nước. Tôi cứ đứng như vậy nhìn anh.

Lãnh Mạch lại tiến đến kéo tôi vào trong lồng ngực.

Không nỡ.

Thật sự là quyến luyến không nỡ.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, nước mắt rơi xuống như mưa, nói với anh bằng giọng nghèn nghẹn: “Lãnh Mạch, em thật sự rất muốn anh đừng Gv”

Lãnh Mạch không nói gì nữa mà càng dùng lực ôm siết lấy tôi.

“Nhớ là mỗi ngày phải đến tìm em một lần” Tôi nói.

Lãnh Mạch im lặng một lát rồi lại hôn lên trán tôi: “Được.”


“Anh mau về đi” Nói câu này ra cần bao nhiêu dũng khí chứ.


Lãnh Mạch dừng lại một chút rồi nói vào tai tôi: “Những lúc anh không có ở đây, trong lòng em chỉ được nghĩ đến một mình anh”


Người đàn ông này đúng thật là, sắp đi rồi mà vẫn còn cường hào bá đạo. Tôi mỉm cười định trêu anh nhưng vòng tay đã trống không, tôi mở mắt ra nhìn.


Trước mắt tôi chỉ còn là một khoảng không mờ tối.

Advertisement
';
Advertisement